Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 401 - Tất cả vì để được sống (4)



Chương 401 - Tất cả vì để được sống (4)




- Diệp Hiên, ngươi là kẻ lòng muông dạ thú, nếu ngươi giết ta, ngươi cũng nhất định không có kết quả tốt, môn nhân Xiển Giáo ta cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Trường Sinh Tiên Tôn phẫn hận hét to.
Lúc này, Diệp Hiên mỉm cười, hắn chỉ về phía Hoa Quả Sơn cách xa một triệu dặm, bình tĩnh nói:
- Đạo huynh, trong Hoa Quả Sơn kia có Yêu Vương bảy mươi hai động, chính là thế lực cực kỳ khủng bố của Đông Thắng Thần Châu, mà tòa Vọng Vân sơn này lại là một nhánh sơn mạch, trong núi lại có mấy nghìn tiểu yêu, không có ai sẽ biết ngươi chết ở dưới tay tiểu đệ, mà hung phạm sát hại ngươi cũng là Yêu Vương bảy mươi hai động kia.
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, mắt Trường Sinh Tiên Tôn như muốn nứt ra, máu không cầm được mà tiếp tục tràn ra, trong lòng đã phẫn hận tới cực điểm.
- Đạo huynh, ngươi hãy an tâm đi đi, hãy đưa một thân tu vi này của ngươi cho tiểu đệ, tương lai nếu như tiểu đệ thành thánh làm tổ, nhất định sẽ nghịch chuyển thời không bổn nguyên, trả cho ngươi một tương lai.
Phốc phốc.
Diệp Hiên bình tĩnh ra tay, bàn tay trong suốt như ngọc xuyên qua trái tim Trường Sinh Tiên Tôn, trái tim bị bóp nổ tung, Thái Ất kim quang cực kỳ đáng sợ lan tràn, trong nháy mắt đánh thần hồn Trường Sinh Tiên Tôn hồn phi yên diệt.
- Diệp Hiên... Ngươi chết không yên lành....
Ở thời khắc hồn phi phách tán, Trường Sinh Tiên Tôn lại lần nữa giận mắng Diệp Hiên, nhưng lời cuối cùng vẫn chưa nói hết, thân thể đã nổ tung thành huyết vụ, tiên lực bàng bạc cuồng bạo dũng mãnh lao vào trong đầu Diệp Hiên.
- Kiếp Tiên thuật.
Diệp Hiên lạnh nhạt mà vô tình, trực tiếp khoanh chân ở trên đỉnh núi, vận chuyển Bất Tử Tiên Kinh điên cuồng luyện hóa tu vi của Trường Sinh Tiên Tôn.
Một tháng trôi qua, lúc Diệp Hiên mở mắt, Thái Ất kim quang quanh thân cực kỳ rực rỡ, vào thời khắc này hắn đã phá vỡ hàng rào tiến vào Thái Ất Kim Tiên trung kỳ.
- Quả nhiên, thôn phệ tiên nhân cùng cấp bậc, tu vi của ta mới có thể đề thăng được nhanh.
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, trong mắt có một tia huyết sắc lặng yên xẹt qua.
Hôm nay diệt Trường Sinh Tiên Tôn, nuốt một thân tu vi của hắn, trong lòng Diệp Hiên cũng không nửa điểm hổ thẹn.
Không sai, cho tới bây giờ Trường Sinh Tiên Tôn cũng không phải kẻ địch của Diệp Hiên hắn, nhưng thế giới tàn khốc này căn bản không theo đạo lý nào.
Diệp Hiên biết, hắn muốn đăng lâm cửu thiên, phải quăng đi cái lòng thương hại hèn mọn kia.
Huống hồ Trường Sinh Tiên Tôn chính là môn nhân của Xiển Giáo, tương lai nhất định là chướng ngại vật của hắn, lúc này giết hay tương lai giết, kỳ thực cũng không có gì khác nhau cả.
Trường Sinh Tiên Tôn không có sai, Diệp Hiên cũng không sai, sai chỉ là thế giới tàn khốc này, bởi vì Diệp Hiên không muốn chết, càng không muốn trở thành hòn đá đặt dưới chân người khác, hắn chỉ có thể từng bước từng bước đi lên đỉnh phong quan sát vạn vật chúng sinh, bởi vì sau lưng hắn căn bản cũng không có đường lui.
Hắn muốn đạt thành mục tiêu của chính mình, dưới chân chung quy sẽ chồng chất thi cốt của vô tận tiên thần, như vậy thì hãy bắt đầu từ Trường Sinh Tiên Tôn đi.

Đỉnh Vọng Vân sơn.
Tiên quang tràn ngập quanh người Diệp Hiên, hắn tự nhiên cười một tiếng, tỉnh dậy từ trong suy nghĩ, hắn biết mình nên hành động, chỉ sợ hiện tại Trường Sinh Tiên Tôn hồn phi phách tán mà chết đã làm cho người Xiển Giáo phát giác.
Chuyện Diệp Hiên cần làm rất đơn giản, hắn muốn đem việc Trường Sinh Tiên Tôn chết giá họa cho Yêu Vương bảy mươi hai động ủa Hoa Quả Sơn, gây nên đại chiến giữa Thiên Đình và Hoa Quả Sơn.
Ùng ùng!
Thái Ất kim quang phóng lên cao, phương viên nghìn vạn dặm đều sẽ có cảm ứng, duy trì đầy đủ mười giây.
Khi Diệp Hiên nhìn thấy ngoài triệu dặm có Yêu Vụ đang trào dâng lao đến, khóe miệng Diệp Hiên hiện ra một nụ cười nhạt, cả người cũng lặng yên biến mất.
...
Cũng trong lúc đó, Thiên Đình, Trường Sinh Tiên Cung.
Ầm!
Hồn bài Trường Sinh Tiên Tôn ầm ầm nổ nát vụn, sắc mặt đạo đồng trông coi hồn bài đại biến, phát ra tiếng hét thật lớn, như điên mà chạy ra ngoài cung.
- Xảy ra... Xảy ra chuyện không may... Chuyện lớn rồi.
Trong lúc nhất thời Thiên Đình đại loạn, không biết bao nhiêu tiên nhân Xiển Giáo nhất mạch nhanh chóng lao vào Trường Sinh Tiên Cung, khi bọn họ nhìn thấy hồn bài Trường Sinh Tiên Tôn đã phá toái, mỗi một vị tiên nhân Xiển Giáo đều âm trầm, một luồng sát cơ không cách nào tưởng tượng bạo phát ở quanh người bọn họ.
Hồn bài còn thì còn sống, hồn bài vỡ, thì hồn phi phách tán, thân tử đạo tiêu.
Trận chiến phong thần năm đó, không biết bao nhiêu tiên thần vẫn lạc, người sáng tạo ra hồn bài Xiển Giáo, chính là vì để biết được có tiên nhân nào thân tử đạo tiêu trong kiếp nạn.
Không phải mỗi một vị tiên nhân đều có hồn bài, nhưng Trường Sinh Tiên Tôn là đệ tử đời thứ ba của Xiển Giáo, đương nhiên không giống với những tiểu tiên kia, hồn bài của hắn được đặt ở Trường Sinh Tiên Cung.
Nhưng hôm nay hồn bài của hắn đã không còn, cái này cũng chứng minh Trường Sinh Tiên Tôn đã gặp chuyện, chuyện này không chỉ có kinh động chúng tiên Xiển Giáo, càng là kinh động Ngọc Đế Vương Mẫu.
Trong Trường Sinh Tiên Cung.
Sắc mặt Ngọc Đế tái nhợt, hàm răng đều cắn chặt lại, tiên nhân Xiển Giáo nhất mạch càng là sát khí quanh quẩn, một bầu không khí cực kỳ ngột ngạt dâng trào ở Trường Sinh Tiên Cung.
Đối với Trường Sinh Tiên Tôn, Ngọc Đế đều hận không thể giết chết hắn, nhưng thời khắc này tâm tình Ngọc Đế lại phiền muộn, bởi vì Trường Sinh Tiên Tôn chết, hắn có không thể trốn tránh trách nhiệm.
Trường Sinh Tiên Tôn, đệ tử đời thứ ba Xiển Giáo, tuy tu vi bình thường, nhưng lại là tiên nhân tư lịch lâu đời, càng là có uy vọng cực lớn ở trong số đệ tử đời thứ ba của Xiển Giáo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận