Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 319 - Sau tân hôn, chặt đứt hồng trần



Chương 319 - Sau tân hôn, chặt đứt hồng trần




- Ngày xưa, lúc tôi còn là một đứa trẻ, có một người đã từng nói sẽ tự mình tiễn tôi xuất giá, nhưng hôm nay người đó cũng không có xuất hiện, tôi muốn gặp nhưng cũng đều không thấy được người đó.
Diệp Linh Nhi buồn bã cười một tiếng, cũng để cho tiệc cưới đang vui mừng bất chợt trở nên vắng vẻ không tiếng động.
Tất cả mọi người đều biết, người Diệp Linh Nhi đang nói là ai, chỉ là không có người nào dám lên tiếng, bởi vì tất cả mọi thứ liên quan tới người kia đều đã trở thành truyền thuyết.
Nhưng, đó không chỉ là truyền thuyết, mà là một tồn tại làm cho chúng sinh kính ngưỡng, nếu không có người này, con người có thể sẽ đã đi về phía diệt vong.
- Em gái tốt, đại ca có chuyện mà mình phải làm, nếu như anh ấy biết hôm nay là ngày em kết hôn, anh ấy nhất định sẽ ở trong lòng yên lặng chúc phúc cho em.
Diệp Bình đi tới bên cạnh Diệp Linh Nhi, nhẹ giọng an ủi.
- Cô à, cô đừng khóc, ôm một cái….
Một cô gái xinh đẹp trong lòng ôm một đứa bé, đứa trẻ chỉ có hai tuổi, đang bi bô tập nói, hướng Diệp Linh Nhi vươn đến một đôi tay nhỏ bé, đang cười mà nhìn cô.
Hiển nhiên, cô gái ấy là vợ của Diệp Bình, đứa trẻ này cũng là con của Diệp Bình, mấy năm qua, Diệp Bình cũng đã sớm kết hôn, ngay cả con cũng đều đã có.
Diệp Linh Nhi ôm đứa cháu vào trong lòng, nụ cười đã dần dần hiện lên trên khuôn mặt buồn bã.
Trong góc tiệc cưới.
Diệp Hiên lẳng lặng nhìn một màn này, cũng không nói gì, hắn không ngờ, trước khi hắn rời khỏi phàm trần, lại có thể nhìn thấy em gái kết hôn, có thể nhìn thấy em trai lấy vợ sinh con, đây cũng tính là một kết cục hoàn mỹ.
- Linh nhi, hôm nay là một ngày vui, vẫn nên đi kính tân khách đang ngồi một chén rượu đi.
Diệp mẫu có chút chán nản, nhưng vẫn đi tới bên cạnh Diệp Linh Nhi an ủi.
Bầu không khí nặng nề chớp mắt đã trôi qua, không khí vui mừng lần nữa truyền đến, ở cái dắt tay của Thác Bạt Vân Thiên, Diệp Linh Nhi cùng chồng nâng ly rượu, đến từng bàn mời rượu các tân khách.
Lúc này, bởi vì chỗ Diệp Hiên ngồi là một chỗ hẻo lánh, ngồi cùng bàn ngoại trừ thiếu nữ bên cạnh, tân khách còn lại sớm đã mang theo ly rượu xúm lại đến chỗ vợ chồng Diệp Linh Nhi, không ngừng gửi đến những lời chúc mừng.
Diệp Hiên chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt hắn trịnh trọng mà ưu thương, hai đầu gối chậm rãi quỳ xuống đất, hướng phía Diệp mẫu xa xa mà dập đầu ba cái, trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ, Diệp Hiên từ từ đứng dậy, trong tay không bất chợt nhiều hơn một cái hộp ngọc, đẩy tới trước người thiếu nữ.
- Đây là quà tôi dành cho Diệp Linh Nhi, làm phiền cô chút nữa giao cho cô ấy giúp tôi, nói với cô ấy rằng, tôi chẳng bao giờ quên lời hứa năm đó.
Diệp Hiên bình tĩnh nói xong, lại đem hình ảnh Diệp mẫu cùng Diệp Linh Nhi in vào trong đầu thật sâu, trong mắt lại không còn nửa điểm quyến luyến, lặng yên xoay người đi ra khỏi đại viện Diệp gia.
- Này, anh còn không có nói cho tôi biết anh là ai mà.
Thiếu nữ bất mãn nói.
- Lâm nhi, em ở đây nói chuyện với ai đấy?
Lúc không biết gì, vợ chồng Diệp Linh Nhi đi tới chỗ thiếu nữ, nhìn bộ dáng thiếu nữ u oán, Diệp Linh Nhi cũng hiếu kỳ hỏi.
- Hừ!
- Vừa rồi có một người rất kỳ quái, khấu đầu ba cái cho Diệp mẫu, còn bảo em giao thứ này cho chị, nói là quà tiễn chị xuất giá, cũng không biết người này có phải là một người điên hay không.
Thiếu nữ bất mãn, không ngừng lẩm bẩm, đưa hộp ngọc trong tay cho Diệp Linh Nhi.
Nhận lấy hộp ngọc trong tay thiếu nữ, Diệp Linh Nhi mở ra, chợt nhìn thấy hai bức tượng hình người điêu khắc bằng gỗ, cũng để cho gương mặt vui vẻ lúc đầu của Diệp Linh Nhi tức thì dại ra không lên tiếng.
Tượng điêu khắc gỗ hình người, trông rất sống động, chính là một đôi thiếu niên nam nữ, một bức tượng trong đó chính là Diệp Linh Nhi thời kỳ thiếu nữ, mà cái còn lại chính là Diệp Hiên thời thiếu niên.
- Người... Người ấy ở đâu?
Diệp Linh Nhi nắm thật chặc hộp ngọc, một tay khác lại nắm chắc cánh tay thiếu nữ, cô vô cùng kích động, gương mặt đều trở nên căng cứng đến đỏ bừng, làm cho tân khách xung quanh ngẩn ra, không biết Diệp Linh Nhi đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn vẻ mặt kích động của Diệp Linh Nhi, sắc mặt thiếu nữ bất chợt tái đi, nói:
- Cái kia... Quái nhân kia đi... Hắn... Hắn bảo em nói với chị... Hắn... Hắn nói... Hắn chẳng bao giờ quên lời hứa năm đó.
- Ca!
Một tiếng khóc tâm liệt phế vang lên từ trong miệng Diệp Linh Nhi, nước mắt không cầm được mà tuông rơi, hộp ngọc rơi khỏi tay xuống đất, bước chân cô lảo đảo vội chạy ra khỏi đại viện Diệp gia đuổi theo Diệp Hiên, làm cho tân khách ở đây hoảng sợ nhìn nhau.
- Là đại ca, là đại ca trở về.
Diệp Bình kích động lên tiếng, cũng để cho tân khách triệt để đại loạn.
- Thần... Thần Vương... Là Diệp Thần Vương?
Có tân khách hoảng sợ nói nhỏ, giống như có hiệu ứng dây chuyền, những tiếng ồn ào náo động đang không ngừng vang lên.
Ngoài đại viện Diệp gia!.
Diệp Linh Nhi ngồi quỳ trên đất mà khóc, gương mặt được trang điểm xinh đẹp đã bị nước mắt làm cho nhòe đi, cô ở không ngừng tìm kiếm Diệp Hiên, nhưng ngay cả bóng dáng Diệp Hiên cũng đều không nhìn thấy.
- Ca, em biết anh vẫn chưa đi, anh hãy đi ra gặp em đi.
Diệp Linh Nhi cực kỳ đau lòng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn mà thê lương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận