Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 466 - Minh Phủ quy tâm (2)



Chương 466 - Minh Phủ quy tâm (2)




Trong lúc đó.
Phương Đông, trong một thành phố hẻo lánh nào đó.
Một ông già sợi tóc trắng tinh, eo buộc tạp dề, đang cười ha ha bán bánh bao vừa lấy ra khỏi lồng hấp, trên khuôn mặt còn có hiền lành ôn hoà.
- Lão Trương đầu, ba cái bánh bao thịt bò, mang đi.
Một thanh niên quát to.
- Được rồi, có ngay đây.
Có thể ông lão đã lớn tuổi, tay chân không còn lưu loát, chậm rì rì bán bữa sáng cho thanh niên.
- Gia gia, ngài đã lớn tuổi, hay là để ta làm giúp cho.
Một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa lướt qua cái bàn, vội vàng đi chạy muốn trợ giúp gia gia bán bữa sáng còn dư lại.
- Xin chào, đây là đài truyền hình Thủy Thành, hiện tại chúng tôi xin thông báo một tin tức khẩn cấp, thiên ngoại tà ma Diệp Hiên lần nữa xuất thế sau năm trăm năm, yêu ma này họa loạn nhân gian....
Trong TV, một nữ mc chương trình truyền hình đang thông báo tin tức mà liên minh tu tiên ban bố, cũng để cho những người đang ăn bữa sáng thận thận trọng lắng nghe.
- Ai, thiên ngoại tà ma, xem ra những ngày an nhàn của chúng ta lại sắp chấm dứt.
Một thiếu bữ đang ăn sáng thở dài một tiếng nói.
- Thiên ngoại tà ma, người người phải diệt trừ, liên minh tu tiên nhất định sẽ tru diệt tà ma, chúng ta chờ xem thôi.
Nhất người đàn ông tuổi trung niên không quan tâm lên tiếng nói.
- Này, lão Trương đầu ông đang nhìn cái gì đấy, sao còn không buông tay của ông ra a.
Lúc này, ông lão đang kinh ngạc nhìn tin tức chiếu trong ti vi, gắt gao nắm bữa sáng đã được đựng kỹ trong tay, vô luận thanh niên kéo như thế nào cũng không có lấy được bữa sáng trong tay ông lão.
- Gia gia, ngài làm sao?
Thiếu nữ hơi biến sắc, không ngừng lay động cánh tay của ông lão, trong mắt càng xuất hiện một tia lo lắng, rất sợ gia gia của mình có phải bị bệnh gì hay không.
- Minh Quân!
- Minh Quân trở về, là Minh Quân trở về.
Lão nhân thì thào lên tiếng, bữa sáng trong tay rớt xuống đất, mà một màn kế tiếp triệt để làm cho thiếu nữ cùng người đang dùng bữa sáng biến sắc, không dám tin vào hai mắt của mình.
Ông!
Đôi mắt đục ngầu của lão nhân mở rộng, một tia huyết sắc lặng yên xẹt qua đáy mắt, một chút linh quang sinh ra quanh người hắn, sợi tóc trắng toát của hắn không gió tự bay, một cỗ ba động cực kỳ khủng bố lấy lão nhân làm trung tâm, lao ra hư không tám phương.
- Thân vệ Tử Thần Minh Phủ - Trương Tuyên, cung nghênh Minh Quân trở về nhân gian.
Tiếng quát rung động thiên địa, hư không nổ vang, thân thể già nua lúc đầu vào thời khắc này cao ngất như thương tùng, trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, lão nhân bước ra một bước, mặt đất cuồng bạo rung động, khắp nơi hiện đầy ánh sáng màu đỏ như máu, dĩ nhiên phóng lên cao, hóa thành một vệt sáng bắn nhanh tới liên minh tu tiên.
- Gia... Gia gia?
Thiếu nữ dại ra lẩm bẩm, nàng quả thật không thể tin được cảnh tượng mình đã thấy, đây là gia gia sống nương tựa lẫn nhau với nàng sao?
- Chuyện này... Đây là lão Trương đầu... ?
Thanh niên xụi lơ trên mặt đất, sớm bị cảnh tượng này hù dọa đến ngây người.
...
Phương Đông, đô thị phồn hoa nào đó.
Đường phố sạch sẽ gọn gàng, thanh niên nam nữ nối liền không dứt, còn có tiểu thương ở hai bên đường phố rao hàng, cũng có phi thuyền giăng khắp nơi trên khoảng không trong hư không.
Một lão ăn mày, cả người phát ra mùi tanh ngồi dựa vào một tòa cao ốc, trước mặt của hắn có một cái chén bể, đang không ngừng xin xỏ người qua đường, nhưng lại làm cho người đi đường che mũi vội vàng tách ra, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét.
- Mẹ nó, tên ăn mày ngu ngốc ngươi, lão tử không phải đã nói với ngươi, không cho ngươi ăn xin ở nơi này sao?
Một gã an ninh cao ốc dẫn theo cảnh sát đi tới... Trên khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn, giơ lên côn cảnh sát bắt đầu quật ông lão ăn mày.
- Hiện tại thông báo một tin tức khẩn cấp, có thiên ngoại tà ma...
Tòa nhà đồ sộ hiện ra màn sáng huỳnh quang, đang thông báo một tin tức khẩn cấp, mà đối mặt với đòn hiểm của bảo vệ, nếu như bình thường, lão ăn mày sớm đã lên tiếng cầu xin tha thứ, nhưng hôm nay hắn lại kinh ngạc nhìn màn huỳnh quang, mặc cho bảo vệ đánh đấm cũng không có nửa câu cầu xin tha thứ.
- Thân vệ Tử Thần, Minh Phủ - Lý Bá Thiên, cung nghênh Minh Quân trở về nhân gian.
Bỗng nhiên, tiếng thét bể sơn hà truyền ra từ trong miệng lão ăn mày, một luồng huyết khí bàng bạc đáng sợ đến không cách nào tưởng tượng được lan tràn ra, điều này cũng làm cho bảo vệ đang quất hắn bị dọa sợ cứng người tại chỗ, côn cảnh sát trong tay đều đã rớt xuống đất.
Ầm!
Chưởng chỉ đánh ra, hóa thành cặn bã, lão ăn mày thuận tay đánh ra, trực tiếp đánh tên bảo vệ này nổ tung trong hư không, trong ánh mắt hoảng sợ của người qua đường, ông lão suốt năm hành khất thế mà nhảy lên trời, hóa thành một vệt sáng biến mất tăm.
Khi ngươi ngóng nhìn vực sâu thời điểm, vực sâu đã ở ngóng nhìn ngươi.
Đây là nhất chỗ sâu không thấy đáy vạn trượng vực sâu, liền giống như thượng cổ mãnh thú miệng, mắt nhìn lại sinh lòng hàn ý.
Ở nơi này vực sâu dưới đáy, có một vũng Huyết Đàm đang không ngừng bốc hơi, trong Huyết Đàm có một người đàn ông trung niên ngồi trong đó, số lượng lớn dã thú thi cốt theo chỗ có thể thấy được, huyết sắc linh quang vờn quanh ở quanh người hắn không thôi, mang đến một loại cảm giác cực kỳ âm u.
- Sư tôn!
Bỗng nhiên.
Một đạo kiếm quang bay vút mà đến, theo quang mang tiêu tán, một vị thiếu niên xuất hiện ở bên viền Huyết Đàm, đôi mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên, càng là hiện ra ra vẻ hưng phấn.
- Vi sư không phải nói qua cho ngươi, nếu không có chuyện thiên đại, không cho phép ngươi đến này tìm ta sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận