Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2499: Sinh tử đánh cược một lần

Chương 2499: Sinh tử đánh cược một lần
- Muốn giết hắn cũng không tới phiên ngươi.
Ầm ầm.
Liễu Bạch Y lần thứ hai đứng ra, thái cổ đạo văn hiện ra ở trên người hắn, từng đạo thái cổ thần quang đáng sợ đang nở rộ, lực lượng cổ xưa mà thần bí đang tràn ra.
- Thái Cổ Thần Thiên Kiếp.
Ngọc chỉ xanh nhạt, kết thiên pháp ấn, Liễu Bạch Y thấp giọng tụng kinh, chư thiên vũ trụ đều đang ầm ầm chấn động, từng đạo văn kinh thần bí làm cho thần hồn người ta nổ tung, từng đạo kiếp quang đáng sợ hiện ra giữa hai ngón tay hắn.
- Thần Thiên Kiếp?
Ù ù.
Vẻ mặt 'Ngục' hơi thay đổi, hắn tự nhiên biết thủ đoạn đáng sợ của Thái Cổ đệ nhất nhân, tuy nhiên sau một khắc hắn lại trấn định, bởi vì hắn cũng không phải a miêu a cẩu, không sợ thái cổ thần thiên kiếp của đối phương.
- Cửu Thiên Trấn Ngục Ấn.
Ầm ầm.
Từng đạo hắc quang phóng lên trời, hóa thành từng lao lồng đáng sợ, đây là một loại đại thần thông vạn cổ, tuyệt không ở dưới Thái Cổ Thần Thiên Kiếp.
- Kiếp.
- Trấn.
Hai nhân vật kinh thiên tuyệt địa khủng bố gầm nhẹ, đại thần thông vạn cổ đang khủng bố đánh ra, hào quang chói mắt muốn vỡ vụn Vạn Cổ Vũ Trụ, khiến cho toàn bộ thượng cổ tuyệt địa đều sụp đổ kinh khủng.
Ầm ầm.
Một kích.
Một kích này chói mắt không thôi, thiên địa nguyên khí đều nổ tung tiêu thất, cả tòa thượng cổ thiên cung đều hóa thành tro tàn, thượng cổ thần sơn còn tồn tại đều đang kinh khủng sụp đổ, dãy núi liên miên bất tuyệt đang ầm ầm sụp đổ.
Ầm ầm.
Một tiếng nổ khủng bố truyền đến, Liễu Bạch Y đang bay đi, phun ra một ngụm máu tươi, hung hăng rơi xuống dưới chân Diệp Hiên.
- Thái Sơ, ngươi bây giờ không phải đối thủ của ta, ta cũng không muốn kết đại nhân quả với ngươi, ngươi lui ra đi.
Bang - bang - bang.
'Ngục' đã có chút điên cuồng, hắn đang đi về phía Diệp Hiên, thượng cổ thần sơn dưới chân hắn đều kinh khủng chấn động, lực lượng của hắn thật sự quá mức cường đại không giải được.
Tại thời điểm này.
Khuôn mặt Diệp Hiên âm trầm như nước, hắn hung hăng nhìn chằm chằm 'Ngục' đi về phía hắn, lại cau mày nhìn Liễu Bạch Y trọng thương ngã xuống đất, không ai biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ có người sẽ hỏi, vì sao Diệp Hiên không ngồi lên Hắc Ám Đế Tọa khi hai người chiến đấu?
Lý do rất đơn giản.
Bởi vì khí tức 'Ngục' vẫn tập trung vào hắn, chỉ là khí tức của đối phương đã làm cho hắn không cách nào nhúc nhích, hắn làm sao có thể ngồi lên Đế tọa?
Hơn nữa, cho dù ngồi lên Hắc Ám Đế Tọa thì như thế nào?
Đối mặt với sự tồn tại kinh thiên tuyệt địa, Diệp Hiên không thể là địch thủ của đối phương.
- Ta... Ta đã mở ra một lối thoát cho ngươi... Ngươi đi mau...
Bỗng nhiên, Liễu Bạch Y suy yếu lên tiếng, chỉ là âm thanh của hắn rất lạnh rất lạnh, điều này cũng làm cho Diệp Hiên nhíu mày càng chặt.
- Ngươi là ai?
Giờ phút này, Diệp Hiên không để ý đến sự áp bách của 'Ngục', hắn cau mày nhìn về phía Liễu Bạch Y, bởi vì đối phương cho hắn cảm giác cực kỳ xa lạ, cũng không phải người hắn quen thuộc.
- Ta là người muốn giết ngươi.
Liễu Bạch Y lạnh lùng đáp lại.
- Liễu Bạch Y đâu?
Diệp Hiên lạnh giọng hỏi, hai đấm hơi nắm chặt, một chút cô tịch mờ mịt xẹt qua từ đáy mắt.
- Hắn biến mất, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa, hiện tại ta thay ngươi cởi bỏ khí tức hắn trấn áp trên người ngươi, ngươi nhanh chóng rời khỏi.
Oanh.
Hai tay Liễu Bạch Y kết ấn, trực tiếp đánh lên người Diệp Hiên, rốt cục để cho Diệp Hiên có thể một lần nữa khống chế thân thể, càng mở ra một thông đạo u ám, hiển nhiên đây là con đường để chạy trốn.
- Mau đi.
Liễu Bạch Y lạnh lùng quát to, thúc giục Diệp Hiên nhanh chóng rời khỏi, người chắn trước người Diệp Hiên, hiển nhiên 'Ngục' cũng cho hắn áp lực rất lớn.
- Muốn đi?
Ngục hung lệ quát to, năm ngón tay hắn ầm ầm nâng lên, tuyệt đối không cho phép Diệp Hiên rời khỏi, nhưng sau đó động tác của hắn dừng lại, bởi vì Diệp Hiên không có chạy trốn, ngược lại vòng qua Liễu Bạch Y đi về phía hắn.
- Ngươi đang làm gì?
Liễu Bạch Y kinh hãi hỏi.
Đáng tiếc, Diệp Hiên vẫn chưa có chút đáp lại, bởi vì giờ khắc này Liễu Bạch Y cũng không phải người hắn quen biết, hắn không cần đối phương đến cứu hắn, bởi vì hai người là địch không phải bạn.
- Ngươi quả nhiên rất có cốt khí.
Ngục thản nhiên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên tuy rằng kinh ngạc, nhưng càng nhiều chính là an tâm.
Nhưng ngay sau đó, lời Diệp Hiên thốt ra nhất thời làm cho khí tức của hắn hỗn loạn, một cỗ lửa giận hiện ra trong lòng.
- Thứ chó chết như ngươi, thật nghĩ ta dễ khi dễ hay sao?
Ầm ầm.
Vạn cổ hung lệ, lệ khí ngút trời, mi tâm Diệp Hiên điên cuồng lóe lên, Tru Thiên Kích nhộn nhạo tràn ra, hóa thành đại kích ba trượng rơi vào trong tay hắn.
- Ngươi dám làm nhục ta?
'Ngục' đang kìm nén sự tức giận, giọng nói lạnh lẽo khủng khiếp.
- Nhục ngươi?
Diệp Hiên nở nụ cười, sau một khắc khuôn mặt hắn dữ tợn đáng sợ, quát to:
- Lão tử muốn mạng ngươi!
Giết.
Chiến lực của Diệp Hiên toàn bộ khai hỏa, nhân kích hợp nhất, hóa thành tia sáng sát phạt kinh thiên cuốn tới 'Ngục', một kích này có thể nói là một kích mạnh nhất của Diệp Hiên, thậm chí dung hợp tất cả pháp và đạo của hắn.
- Ánh sáng đom đóm cũng dám tran đua cùng trăng trời?
Đối mặt với một kích của Diệp Hiên, 'Ngục' khinh miệt không thôi, hắn tiện tay đánh Diệp Hiên ra, Diệp Hiên và Tru Thiên Kích đều bị đánh bay đi.
Quá yếu.
Thực tại là quá yếu!
Ở trước mặt Kinh Thiên Tuyệt Địa, chút tu vi này của Diệp Hiên thật sự quá yếu, không có tư cách cùng đối phương đánh một trận.
- Tam đại trường hà, ra.
Bỗng nhiên.
Không đợi 'Ngục' có phản ứng, thân hình Diệp Hiên sụp đổ đang dừng lại, Tru Thiên Kích đang lao nhanh vòng quanh người hắn, thiên địa hoàn vũ không ngừng truyền đến tiếng sóng đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận