Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 558 - Long ấn bốn phương



Chương 558 - Long ấn bốn phương




Thái Bạch Kim Tinh run sợ lên tiếng, sắc mặt đều trở nên tái nhợt, mà quần tiên nghe được lời Thái Bạch Kim Tinh nói, trong mắt càng dâng lên một tia kinh hoảng.
Đồng thời vào lúc này, Tử Vi Đế Quân cất tiếng cười to, đi thẳng tới trước mặt Diệp Hiên, mà sắc mặt Sở Giang Vương lại phức tạp liếc mắt nhìn Diệp Hiên thật sâu, đáy mắt càng xẹt qua một tia kinh dị.
Đông Cực Đế Quân không thể đắc tội.
Rất rõ ràng, có âm thanh quanh quẩn ở trong đầu Sở Giang Vương, trong lòng cũng chợt dâng lên ý muốn giao hảo với Diệp Hiên.
Nếu như nói vừa mới bắt đầu Sở Giang Vương là vì Tử Vi Đế Quân hứa hẹn Nhân Sâm Quả mà đến giúp đỡ Diệp Hiên, vậy hiện tại tâm tư hắn lại đang lặng yên bắt đầu biến hóa.
Giống như Thái Bạch Kim Tinh nói, hiện tại Diệp Hiên chỉ mới là La Thiên Kim Tiên mà đã có thể cùng đối kháng Đại La, chỉ là phần tư chất yêu nghiệt kinh diễm cổ kim này đã chưa bao giờ nghe qua, nếu như Diệp Hiên bước vào cảnh giới Đại La, không dám nói vô địch tứ phương, nhưng nhất định chính là người sẽ xưng tôn làm tổ một phương.
Hôm nay hắn trợ giúp Diệp Hiên, cũng kết thiện duyên cùng Diệp Hiên, chuyện này đối với hắn sẽ có chỗ tốt không cách nào tưởng tượng.
Giờ khắc này.
Sắc mặt Quảng Thành Tử âm trầm, Nam Hải Quang Âm lại nhíu chặt mày ngài, sắc mặt Ngọc Đế thì tái nhợt, thần thái của ba người đều cực kỳ xấu xí, nhưng khi nhìn đến Diệp Hiên, đôi mắt lại xuất hiện một tia cực kỳ kiêng kỵ.
Tuyệt đối không thể giữ lại người này.
Nếu như hôm nay không giết Diệp Hiên, đợi đến ngày sau Diệp Hiên tấn thăng lên Đại La, nhất định sẽ tìm bọn họ thanh toán ân oán ngày hôm nay, nghĩ đến tình cảnh này, ba người đều không cầm được mà rùng mình một cái.
- Ngọc Đế cứu ta.
Chân Vũ Đế Quân chẳng bao giờ cảm nhận qua tử vong áp bách, nhưng bây giờ thân thể hắn đã vỡ nát, nguyên thần thì lại rơi vào trong tay Diệp Hiên, hắn đã chân chính cảm nhận được nguy cơ tử vong, hắn run sợ mà cầu cứu Ngọc Đế.
- Diệp Hiên, thả nguyên thần Chân Vũ Đế Quân ra.
Sắc mặt Ngọc Đế tái nhợt, hắn đang cực lực áp chế lửa giận, đôi mắt nhìn Diệp Hiên lại hiện ra sát cơ cực kỳ ác độc.
- Ah!
Khóe miệng Diệp Hiên câu lên một nụ cười giả tạo tàn độc, nhìn Ngọc Đế như là nhìn thằng ngốc, nói:
- Ngươi thật vô tri, ngươi cảm thấy ta sẽ buông tha nguyên thần của hắn sao?
- Diệp Hiên, ta cảnh cáo ngươi, Chân Vũ là Đế Quân Thiên Đình, càng là đệ tử ký danh của Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn, nếu ngươi dám hủy nguyên thần của hắn, vậy thì trong tam giới này cũng sẽ không còn chỗ nào cho ngươi dung thân được nữa.
Ngọc Đế ngoài mạnh trong yếu.
- Hiền đệ, không thể giết Chân Vũ.
Tử Vi nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở Diệp Hiên, giống như lời Ngọc Đế, Chân Vũ Đế Quân này chính là đệ tử ký danh của Tam Thanh Thánh nhân lão tử, nếu như giết hắn, sẽ có hậu hoạn không cách nào tưởng tượng nổi.
- Đông Cực Đế Quân, trước đó bản đế có nhiều đắc tội, ở đây thỉnh tội với ngươi, chỉ cần ngươi có thể thả nguyên thần ta ra, ân oán giữa ngươi và ta đến đây thì thôi.
Chân Vũ Đế Quân hèn mọn lên tiếng, cũng hy vọng Diệp Hiên có thể xem rõ ràng tình thế.
- Đông Cực đạo hữu, nhục thân hắn đã vỡ nát, đối với chúng ta đã không uy có hiếp nữa, vẫn là buông tha nguyên thần hắn đi.
Sở Giang Vương hợp thời lên tiếng khuyên nhủ.
- Buông tha hắn?
Diệp Hiên cười, hắn thật cười, chỉ là nụ cười của hắn lại vô cùng quỷ dị âm u, làm cho mọi người vây xem đều phải ngẩn ngơ, trong lòng tất cả đều dâng lên một cảm giác xấu.
- Phàm là kẻ địch của Diệp Hiên ta, kết quả của hắn chỉ có chết, chuyện này chưa bao giờ có bất kỳ ngoại lệ gì.
Diệp Hiên thâm độc lên tiếng, trong mắt càng xẹt qua một tia tiên quang đỏ thẫm.
- Dừng tay.
Sắc mặt Ngọc Đế đại biến, đánh một chưởng tới Diệp Hiên, nhưng làm sao có thể cứu được Chân Vũ Đế Quân?
- Chết đi.
- Không được!
Chưởng chỉ như thiên, tiêu diệt vạn vật, dưới ánh mắt sợ hãi của quần tiên và trong ánh mắt đờ đẫn của Tử Vi Đế Quân, khuôn mặt Diệp Hiên âm u mà đáng sợ, trực tiếp bóp nguyên thần Chân Vũ Đế Quân vỡ ở trong tay.
- A!
Ở một khắc cuối cùng hồn phi phách tán, Chân Vũ Đế Quân thê lương mà không cam lòng kêu lên thảm thiết, hắn làm sao cũng không ngờ, Diệp Hiên cả gan làm loạn, lại thật bóp vỡ nguyên thần của hắn.
Ầm
Nguyên thần nổ nát vụn, một chút kim quang lóe lên, thiên địa thổi tới cuồng phong, cũng thổi tan kim quang nguyên thần phá toái không còn tăm hơi, từ hôm nay thiên địa nhân tam giới đã không còn Chân Vũ Đãng Ma Đế Quân người này nữa.
Ùng ùng.
Trời giáng mưa to, mây đen che trời, một vị Đại La Kim Tiên vẫn lạc gây nên dị tượng thiên địa, giống như thương thiên đều khóc lóc thảm thiết, nước mưa dồn dập rơi rơi xuống càng giống như nước mắt của trời cao.
- Chết... Chết?
- Chân Vũ Đế Quân vẫn lạc?
- Hắn... Hắn chính là một vị Đại La Kim Tiên à?
Quần tiên dại ra, thì thào lên tiếng, bọn họ tận mắt nhìn thấy Chân Vũ Đế Quân vẫn lạc, bọn họ như rớt vào trong mộng cảnh, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại đầy kinh hoảng sợ hãi.
Lúc này, Ngọc Đế nắm chặt hai tay, gân xanh nổi đầy, dung nhan anh tuấn uy vũ cũng trở nên vặn vẹo, một loại khí tức cực kỳ bạo ngược vờn ở quanh người hắn.
Chết?
Chân Vũ Đế Quân lại chết?
Ngọc Đế cũng không phải tức giận việc Chân Vũ Đế Quân chết, mà là tức giận Diệp Hiên vô pháp vô thiên, bởi vì Chân Vũ Đế Quân chính là đệ tử ký danh của Lão tử, hắn thân là Ngọc Đế không thể trốn tránh trách nhiệm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận