Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 620 - Truyền lời (2)



Chương 620 - Truyền lời (2)




Phác thông!
Chợt, Sơn Tiêu Vương bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, cả người sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dùng sức hướng Diệp Hiên dập đầu, run rẩy nói:.
- Tha... Tha mạng... Tiểu yêu chỉ phụng mệnh hành sự... Tha mạng.
Giống như có hiệu ứng, hơn mười vị Yêu Vương đều quỳ rạp trên đất, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, trong mắt đầy kinh sợ.
Bọn họ không ngốc, Diệp Hiên đã dám không nhìn các thế lực hung ma, gặp những tiểu yêu như bọn họ, Diệp Hiên tự nhiên nói giết liền giết, bọn họ thật sự hối hận khi tới đây, càng không ngừng hướng Diệp Hiên dập đầu, khẩn cầu Diệp Hiên từ bi buông tha tính mạng của bọn họ.
Đáng tiếc, nhìn đám sứ giả hèn mọn khẩn cầu, Diệp Hiên không có chút thương hại, cái này định trước bọn họ hôm nay phải chết ở đây.
- Lưu lại một người sống, còn lại làm thịt.
Diệp Hiên vung tay lên, mười đại Yêu Vương bên cạnh khuôn mặt dữ tợn, quanh thân càng nở rộ yêu quang đáng sợ, mang theo khí tức cực kỳ khủng bố hung ác đánh tới đám sứ giả.
- A!
Yêu huyết phun đầy, cụt tay cụt chân, đối mặt mười đại Yêu Vương hành hạ đến chết, những sứ giả kia căn bản không có sức đánh trả, qua hơn mười hơi thở, ngoại trừ Hắc Ưng Vương sợ run quỳ rạp trên đất, sứ giả còn lại đều đã chết thảm tại chỗ.
Máu tươi chảy dài, trong không khí phiêu đãng mùi máu tanh nồng đậm Nghị Sự Điện hóa thành một chỗ luyện ngục.
Đông đông đông.
Diệp Hiên đi chậm tới, theo hắn bước ra một bước, giống như đạp vào trong tim Hắc Ưng Vương, càng làm cho hắn sợ run, cái trán chạm đất không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Hiên.
- Ta, cũng không thích giết chóc, trở về nhắn cho lão tổ sau lưng các ngươi, nếu như bọn họ an phận thủ thường, Khổng Ly ta đương nhiên sẽ không làm khó bọn họ, nếu như bọn họ muốn chết, ta sẽ không để ý diệt bọn họ.
- Nghe được không?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, hung ác lên tiếng.
- Nghe... Nghe được... Tiểu... Tiểu yêu nhất định đem lời về.
Sắc mặt Hắc Ưng Vương trắng bệch, không ngừng hướng Diệp Hiên dập đầu, tư thế hèn mọn tới cực điểm, nào còn cuồng ngạo trước đó.
- Lăn đi.
Diệp Hiên cười nhạt, không thèm nhìn Hắc Ưng Vương, lần nữa ngồi trở lại Bạch Cốt Vương Tọa.
Có thể may mắn nhặt về một cái mạng, Hắc Ưng Vương cảm thấy thật may mắn, hắn nào dám có nửa câu nói nhảm, nhanh chóng đứng dậy, tạo ra yêu vân, chật vật thoát đi nơi đây.
- Đại ca, vì sao không giết hắn?
Nhìn Hắc Ưng Vương chật vật chạy thục mạng, Thôn Thiên Cáp Mô không hiểu nhìn Diệp Hiên.
- Đúng vậy đại ca, người này trở về tất sẽ báo cho các đại thế lực, chuyện Bắc Hải Long Cung là ngài gây ra, chỉ sợ không bao lâu những thế lực này sẽ liên hợp lại cùng nhau đánh tới Thông Thiên Lĩnh ta, không... ?
Thanh Khâu Vương muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong mắt lại hiện ra vẻ ưu sầu.
- Ah!
Diệp Hiên mỉm cười, cũng không trả lời vấn đề của hai người, đôi mắt khép hờ nhìn khắp Bắc Câu Lô Châu... Âm thanh lộ ra vẻ quỷ dị.
- Ta muốn bọn họ tới đánh Thông Thiên Lĩnh, nếu bản thân ta tới cửa đi diệt từng người, thời gian quá dài, khi nào ta mới bước vào Đại La cảnh?
- Ứng Long lão tổ, Tắc Sơn lão quái, Vu Sơn lão mẫu, đây chính là tam vị Đại La Yêu Vương.
- Ha ha!
Diệp Hiên cất tiếng cười to, trong mắt xẹt qua vẻ kích động, trong khi mười đại Yêu Vương hai mặt nhìn nhau, Diệp Hiên đứng dậy khỏi Bạch Cốt Vương Tọa, bước ra một bước, biến mất trong Nghị Sự Điện.
Nhìn Diệp Hiên đi xa, mười đại Yêu Vương dại ra, hiển nhiên có chút nghe không hiểu Diệp Hiên nói có ý gì.
Trong lòng của mỗi người đều phát lạnh, đáy lòng càng dâng lên cảm giác sợ hãi, loại cảm giác này cực kỳ nồng nặc, càng làm cho mười đại Yêu Vương có một loại cảm giác đứng ngồi không yên.
Giống như trong đầu có một âm thanh đang nói cho bọn họ, không bao lâu nữa sẽ xảy ra chuyện cực kỳ khủng bố, cũng sẽ làm cho Bắc Câu Lô Châu xảy ra đại biến kinh thiên động địa.
Ầm!
Một ngọn núi thông thiên hóa thành bụi bậm, Đại La yêu quang thao thiên, yêu vân che trời bay loạn, rống giận thét bể sơn hà vậy truyền đến.
- Cái gì?
- Toàn bộ đều là Khổng Ly giết?
Đôi mắt Ứng Long lão tổ đỏ đậm, hư không xung quanh đều vặn vẹo, sát cơ đáng sợ phá tan trời cao, Hắc Ưng Vương run lẩy bẩy, không ngừng dập đầu bẩm báo cho Ứng Long lão tổ.
- Lão tổ minh giám, Khổng Ly không chỉ có giết đại Yêu Vương các thế lực, càng giết chết toàn bộ sứ giả chúng ta ở Thông Thiên Lĩnh, nếu không phải Khổng Ly để cho tiểu nhân trở về truyền lời cho ba vị lão tổ, chỉ sợ tiểu nhân cũng phải bỏ mạng ở Thông Thiên Lĩnh.
Hắc Ưng Vương run rẩy nói.
- Nhị ca, đừng nổi giận..
Vu Sơn lão mẫu là một thiếu nữ tuổi thanh xuân, bản thể là Hồng Hoang Thanh Loan, một thân đạo hạnh cực kỳ đáng sợ, tuyệt đối là nhân vật cấp độ bá chủ một phương ở Bắc Câu Lô Châu, lúc này đang ở khuyên Ứng Long lão tổ.
- Tam muội, Khổng Ly tiểu nhi ỷ vào mình là ngũ sắc Khổng Tước nhất tộc, không chỉ có sát hại Ứng Long Vương con ta, càng đánh giết đồ tử đồ tôn các ngươi, mặc dù việc này báo lên Linh Sơn phương tây, Khổng Tước Đại Minh Vương có lòng che chở, chúng ta cũng nhất định phải hướng Phật Tổ đòi công đạo.
Ứng Long lão tổ phẫn hận không thôi.
- Có thể giết Ứng Long sư điệt, chỉ sợ Khổng Ly chính là tu vi Đại La, mà bản thể hắn là ngũ sắc Khổng Tước, mặc dù chúng ta có thể đánh giết, nhưng Khổng Tước Đại Minh Vương cực kỳ bao che khuyết điểm, việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn mới được.
Tắc Sơn lão quái nghiêm trọng nói.
- Đại ca, lẽ nào cứ buông tha Khổng Ly tiểu nhi?
Ứng Long lão tổ đau lòng mất ái tử, hận không thể thiên đao vạn quả Diệp Hiên, lúc này nghe lời Tắc Sơn lão quái, hắn càng nổi giận.



Bạn cần đăng nhập để bình luận