Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2636: Đổ ước

Chương 2636: Đổ ước
Có lẽ, hai người nhiều năm làm bạn, 'Kiếp' đã hiểu được tâm tư của 'Đồ'.
- Ngươi muốn ta thần phục ngươi?.
- Đáng tiếc, ngươi còn chưa có tư cách này.
Ánh mắt 'Đồ' lạnh lùng nhìn về phía Diệp Hiên.
- Ngươi rất thù địch đối với ta, hơn nữa ta nhìn ra ngươi khinh thường làm bạn với ta từ trong ánh mắt ngươi.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Địch ý chưa nói đến, nhưng ta quả thật khinh thường làm bạn với ngươi, bởi vì ngươi chỉ là một kẻ thua cuộc.
'Đồ' lạnh lùng nói.
- Kẻ thua cuộc?
Diệp Hiên nở nụ cười, hắn cười nhìn về phía 'Đồ', chỉ là nụ cười có chút lạnh như băng.
- Ngươi không phải là kẻ thua cuộc sao?
'Đồ' cười lạnh châm chọc nói:
- Hoang cổ đoạn diệt, Thái cổ sụp đổ, ngay cả ngươi là kinh thiên tuyệt địa thì như thế nào, vẫn như cũ chỉ có thể nhìn hai đại niên tan vỡ, mà không có bất kỳ biện pháp nào.
- Hôm nay 'Kiếp' dẫn ta đến gặp ngươi, là muốn ta đi theo ngươi, nhưng ngươi chỉ là một kẻ thất bại, ta làm sao có thể đi theo một kẻ thất bại?
Đối mặt với chất vấn của ‘Đồ’, Diệp Hiên cũng không phản bác cái gì, bởi vì đích xác như thế, hắn không phá vỡ được lời nguyền của Luân Hồi diệt thế.
- Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc để ngươi đi theo ta, bởi vì từ đầu đến cuối ta cũng không cần tùy tùng, hôm nay 'Kiếp' mang ngươi tới đây, cũng chỉ là bởi vì hắn không muốn nhìn thấy ngươi đi theo 'Uyên' đối nghịch với ta mà thôi.
- Bởi vì kết cuộc đối nghịch với ta, chỉ có chết.
Diệp Hiên thản nhiên mở miệng, một chút sát khí quanh quẩn trên người, hắn hiểu được tâm ý của tương lai thân, cũng không muốn 'Đồ' đối nghịch với mình.
- Ha ha ha.
'Đồ' cất tiếng cười điên cuồng, giống như nghe được một trò đùa lớn, sau đó tươi cười ngừng lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Hiên, nói:
- Hoang, ngươi tuy sống lâu một chút, tu vi sớm đã đạt tới cửu biến kinh thiên, hiện tại tự nhiên có thể giết ta.
- Nhưng ta muốn nói cho ngươi, ngươi chỉ là một kẻ thất bại, tư chất khí phách của 'Uyên' đều ở trên ngươi, cho dù hôm nay ngươi giết ta, 'Uyên' cũng sẽ đánh ngươi chết ở trên chín tầng trời, càng sẽ dẫn dắt thế giới thượng cổ phá vỡ lời nguyền luân hồi diệt thế.
'Đồ' cuồng loạn gầm lên.
- Xem ra ngươi rất có niềm tin vào hắn.
Diệp Hiên vẫn chưa tức giận, hắn chỉ thản nhiên nhìn 'Đồ', một chút khinh miệt xẹt qua đáy mắt.
Uyên đích xác rất mạnh, bất luận tư chất tài tình hay khí phách, tuyệt đối không nằm dưới Diệp Hiên.
Nhưng luận về kẻ thất bại, Diệp Hiên hắn còn không tính, bởi vì hắn mưu tính vạn cổ tuế nguyệt, cái gọi là thất bại cũng chỉ là trải thảm mà thôi.
Tam thế hợp nhất, đây là một đại cục, bắt đầu từ thời Hoang cổ, cho đến thời đại Thượng cổ hiện tại, Diệp Hiên từng bước mưu tính bàn cờ vạn cổ này, càng kéo dài đến vũ trụ hỗn độn ở hậu thế.
Về phần Uyên tuy rằng có khí phách, lại càng sáng tạo ra cấm kỵ thiên pháp xếp hạng thứ nhất, một thân tu vi trong kinh thiên tuyệt địa đều được xưng là đỉnh phong, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể phá vỡ lời nguyền của Luân Hồi diệt thế.
Nếu như nói Diệp Hiên là kẻ thất bại, thì 'Uyên' cũng là một trong số đó, mặc cho hắn có tư chất tuyệt đại vạn cổ, càng có khí phách nuốt chửng thiên địa vạn cổ, cuối cùng cũng giống như những kinh thiên tuyệt địa khác, chỉ có thể nhìn Luân Hồi diệt thế hàng lâm, mà không có biện pháp phá vỡ lời nguyền.
Đương nhiên, Diệp Hiên sẽ không nói cho 'Đồ' những lời này, bởi vì Diệp Hiên nhìn thấy hy vọng từ trong mắt 'Đồ', đây là hy vọng đối với Uyên, thậm chí vô cùng thành kính, căn bản không thể dao động niềm tin của 'Đồ'.
- Ta không giết ngươi, ngươi đi đi.
Diệp Hiên thản nhiên phất tay, cũng không muốn cùng 'Đồ' tranh luận cái gì, bởi vì chuyện tương lai sẽ chứng minh hết thảy.
- Cáo từ.
'Đồ' chắp tay, xoay người sải bước rời khỏi, nhưng không đợi hắn đi ra ba bước, thân hình của hắn dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Diệp Hiên.
- Hoang, tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng ngươi đã già rồi, 'Uyên' mới là hy vọng của tất cả sinh linh vạn cổ, ta hy vọng ngươi có thể cùng ta đi theo hắn, như vậy mới có thể phá vỡ lời nguyền của Luân Hồi diệt thế.
- A.
Diệp Hiên khẽ cười nói:
- Hắn chỉ là tu vi nghịch thiên ngũ biến, ngươi bảo tồn tại kinh thiên tuyệt địa như ta đi theo hắn, không thấy buồn cười sao?
Đối với sự châm chọc của Diệp Hiên, Đồ bình tĩnh tự nhiên, ngược lại ném đất có giọng nói:
- Hoang, ngươi hẳn là có cảm giác, tuy rằng hắn hiện tại là nghịch thiên ngũ biến, nhưng đây vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, sớm muộn gì hắn cũng sẽ hóa thành cửu biến kinh thiên, thậm chí còn mạnh hơn.
- Hơn nữa, nói một câu khó nghe, ngươi chỉ sống lâu hơn hắn một chút, nếu ngươi và 'Uyên' ở cùng một thời đại, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, càng phải khuất phục dưới hắn.
- Biết cái gì là cùng cảnh vô địch sao?
- Sự tồn tại của 'Uyên', chính thức làm cho ta hiểu được cái gì gọi là vô địch.
Vẻ mặt 'Đồ' đầy thành kính, hắn đã tận mắt nhìn thấy 'Uyên' cường đại, cho dù giờ phút này đứng ở trước mặt hắn chính là Hoang, là một tồn tại cửu biến kinh thiên vô thượng.
Nhưng trong lòng Đồ, Uyên mới là người mạnh nhất Vũ Trụ Vạn Cổ.
Hoang so ra kém Uyên vạn vạn lần.
- Nhân vật Vô địch?
Diệp Hiên khinh miệt nói:
- Hắn ta còn kém xa.
Diệp Hiên nói xong lời này, trong đầu hiện lên một bóng lưng, bóng lưng này tồn tại ở trong Luân Hồi chi môn, nếu như nói thật sự có nhân vật vô địch vạn cổ, cũng nhất định là bóng lưng này.
Trong cánh cửa Luân Hồi, 'Hoang' thất bại thảm hại, ngay cả chân dung đối phương cũng không nhìn thấy, đã rơi vào kết cục thảm bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận