Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 367 - Nhục nhã



Chương 367 - Nhục nhã




- Bần đạo từ thời Hồng Hoang sớm đã quen biết Quảng Hàn tiên tử, cố nhân gặp mặt một lần, tại sao lại nói là lẻn vào?
Đối mặt với Dương Tiễn lấy thế đè người, Diệp Hiên vẫn vô cùng bình tĩnh lên tiếng.
- Hừ!
Dương Tiễn hừ lạnh nói:
- Diệp Hiên, Thiên Đình có quy củ của Thiên Đình, phàm là phủ đệ tiên tử, nam tiên nhân không được tùy ý đi vào, nếu có người phạm này Thiên Điều, sẽ tước mất tiên vị đánh vào hạ giới trở thành phàm nhân, lẽ nào ngươi không biết? Hay là nói, bản, ngươi không có để bản Chân Quân, người thân là tiên thần nắm pháp Thiên Giới này vào mắt?
Dương Tiễn đang gây sự, lại còn mang Thiên Điều ra mượn cớ để làm khó dễ Diệp Hiên, điều này cũng làm cho quần tiên biến sắc, xem ra Dương Tiễn hôm nay sẽ hạ ra tay độc ác cho đạo nhân Diệp Hiên này.
- Sư đệ, Diệp đạo hữu mới vào Thiên Đình, còn không hiểu Thiên Điều lắm, không bằng miễn hắn lần trách phạt này đi.
Trường Sinh Thiên Tôn cười gượng lên tiếng, không ngừng liếc mắt ra hiệu với Diệp Hiên, rõ ràng đang nói cho Diệp Hiên, mau mau cúi đầu nhận sai với Dương Tiễn, miễn bị dính vào đại kiếp này.
Ngọc Đế cười nhạt quan sát, cũng không lên tiếng ngăn cản, mà ánh mắt Quảng Hàn tiên tử lại vô cùng kỳ dị, cũng hơi ngưng mắt nhìn Diệp Hiên, giống như đã dự liệu được cảnh Diệp Hiên bồi tội với Dương Tiễn.
Dù sao Dương Tiễn cũng chính là La Thiên Kim Tiên, nhìn chung trong tam giới này, cũng là đại năng một phương, Diệp Hiên chỉ là Thái Ất Huyền Tiên, làm sao có thể là đối thủ của Dương Tiễn?
Kỳ thực, lần này Quảng Hàn tiên tử tới đến Thiên Đình, chính là muốn ngăn cản Dương Tiễn cho Diệp Hiên, nhưng ai bảo Diệp Hiên lại rình nhìn ngọc thể của nàng?
Lúc đầu Quảng Hàn tiên tử đã có oán khí đối với Diệp Hiên, bây giờ vừa lúc mượn tay Dương Tiễn giáo huấn Diệp Hiên một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho Dương Tiễn tổn thương tính mệnh của Diệp Hiên.
Giữa lúc quần tiên đều muốn thấy Diệp Hiên cúi thấp đầu bồi tội Dương Tiễn, một màn kế tiếp làm cho quần tiên tĩnh mịch không tiếng động, càng truyền đến từng tiếng hít sâu thật mạnh.
Nụ cười trên mặt Diệp Hiên dần dần biến mất, đôi mắt giống như hai khỏa đại tinh đang luân chuyển, mang theo sát cơ hung ác nham hiểm.
- Thiên điều?
Diệp Hiên âm lãnh cười nói:
- Dương Tiễn, cho ngươi ba phần màu sắc ngươi còn muốn mở phường nhuộm, ngươi thật cho rằng bần đạo sợ ngươi? Trong tam giới này ai cũng có tư cách nói Thiên Điều với bần đạo, nhưng duy chỉ có ngươi không có tư cách này.
- Năm đó Đào Sơn Thánh Mẫu động phàm tâm, thành thân cùng một phàm nhân, mới có Dương Tiễn ngươi xuất thế, lẽ nào ngươi quên khi năm đó thiên binh thiên tướng truy sát, ngươi giống như một con chó bái lạy trước cửa Ngọc Đỉnh Chân Nhân như thế nào, dùng đao trảm Đào Sơn cứu mẹ ngươi ra? Khi đó ngươi đặt Thiên Điều ở đâu?
Diệp Hiên vừa dứt lời, khuôn mặt Dương Tiễn ngạo nghễ lúc đầu bây giờ đã triệt để âm trầm, la thiên tiên quang đáng sợ quanh thân đều trở nên hỗn loạn, càng làm cho Lăng Tiêu điện rung động ầm ầm, giống như muốn sụp xuống.
Đáng tiếc, Diệp Hiên vẫn không hề sợ hãi, lưỡi vẫn nở hoa sen nói tiếp.
- Đúng rồi, bần đạo còn quên, vị muội muội của Đào Sơn Thánh Mẫu, mẹ ngươi là Tam Thánh Mẫu cũng động phàm tâm, lại gả cho một tên phàm nhân, mà ngươi lại không nhìn thân tình, giữ chức đao phủ, tự mình trấn áp Tam Thánh Mẫu ở trong Hoa Sơn. Chỉ bằng thứ lang tâm cẩu phế (*) vô tình vô nghĩa như ngươi, cũng dám nói Thiên Điều cùng bần đạo?
(*) Lòng lang dạ sói.
Xoạt!
Quần tiên náo động, hít một hơi lạnh, đôi mắt nhìn Diệp Hiên giống như nhìn người chết.
Trong tam giới, ai cũng biết lịch sử về Dương Tiễn, nhưng cũng không ai dám đàm luận, bởi vì đây là chuyện kiêng kỵ lớn nhất Dương Tiễn, cũng là chỗ bẩn cả đời của hắn.
Không chỉ sắc mặt quần tiên đại biến, đôi mắt Quảng Hàn tiên tử đều đông lại một cái, trong mắt xuất hiện sự hoảng loạn, trong lòng lại càng tự trách, cái tên Diệp Hiên này muốn chết sao?
Sắc mặt Ngọc Đế cũng trở nên tái nhợt, nhưng không nói gì, đây không chỉ gièm pha Dương Tiễn, cũng là gièm pha Ngọc Đế hắn, bởi vì Đào Sơn Thánh Mẫu chính là muội muội của hắn.
Không ai từng nghĩ tới, Diệp Hiên lại gan to bằng trời tới mức như thế, dám đem chuyện năm xưa vạch trần ra, điều này cũng làm cho quần tiên nhìn Diệp Hiên giống như nhìn người điên.
- Tốt tốt tốt!
Như cửu thiên tiên lôi đang nổ vang, lại tựa như nhật nguyệt tinh thần nổ tung, dung nhan anh tuấn của Dương Tiễn đang vặn vẹo, đôi mắt hiện ra sát cơ cổ kim không có.
- Một đạo nhân nho nhỏ cũng dám sỉ nhục ta, hôm nay nếu như không chặt ngươi ra vạn phần, làm thần hồn ngươi câu diệt, làm sao có thể tiêu được mối hận trong lòng của ta?
Ùng ùng.
La thiên tiên quang chiếu rọi tám phương, trong tay nắm chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, Dương Tiễn chém một đao tới phía Diệp Hiên, phương thiên địa này đều vặn vẹo sắp phá toái, uy thế khủng bố cực kỳ kinh người.
- Mau!
Đối mặt với một đao mà Dương Tiễn chém tới, khuôn mặt Diệp Hiên cũng nghiêm trọng tới cực điểm, hai tay hắn bấm Tiên Quyết một cái, cả người chợt hóa thành một đạo tiên quang, trực tiếp biến mất ở trong Lăng Tiêu điện, khó khăn lắm mới né qua được một đao trảm tiên này của Dương Tiễn.
- Trốn chỗ nào!
Dương Tiễn tức muốn điên, làm sao sẽ bỏ qua cho Diệp Hiên, bước ra một bước, Lăng Tiêu điện đều trở nên đong đưa, cả người hóa thành tiên quang rực rỡ, cuồng bạo truy sát theo Diệp Hiên.
- Tên Diệp Hiên này chết chắc.
Quần tiên run sợ lên tiếng, dồn dập triệu hồi đám mây, ngay cả Ngọc Đế cùng Quảng Hàn tiên tử cũng bay lên trời, tất cả đều chạy đến chỗ hai người kịch chiến.



Bạn cần đăng nhập để bình luận