Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 885 - Đi đến Ngũ Hoa



Chương 885 - Đi đến Ngũ Hoa




Hai vị đại yêu thương lượng một hồi, trực tiếp trở về động phủ của bản thân, phát ra ngọc giản truyền tin cho Hỏa Diệm Sơn.
......
Tiểu Thạch thôn.
Vạn dặm bầu trời trong xanh, mây đen tan hết, trận mưa lớn này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, làm cho thôn dân Tiểu Thạch thôn cảm thấy quá kỳ quái, nhưng bọn họ thân là phàm nhân, tự nhiên không liên tưởng đến cái gì, mà trận mưa lớn này tới đúng lúc để tưới cây trồng, đối với Tiểu Thạch thôn mà nói cũng là một chuyện tốt.
Trong đình đài.
Tiểu cô nương đang nhàm chán đùa nghịch vạt áo, cho đến khi một trận tiếng bước chân từ ngoài đình truyền đến, tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn ra ngoài đình, chỉ thấy Đạo Diệp Hiên đang mỉm cười đi về phía nàng.
- Diệp ca ca, ngươi đã đi đâu?
Tiểu Trác Mã tò mò hỏi.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không trả lời câu hỏi của tiểu cô nương, khẽ vuốt tóc, nhẹ nhàng nói:.
- Diệp ca ca muốn ra ngoài một chuyến, trong vòng bảy ngày nhất định sẽ trở về, mấy ngày nay ngươi và ông nội ở nhà nghỉ ngơi, chờ ta trở về.
Diệp Hiên nói xong, lấy ra một khối ngọc bội từ trong tay áo, tự mình đeo lên cổ tiểu cô nương nói:.
- Không để khối ngọc bội rời khỏi người, nghe thấy không?
- Diệp ca ca, sao ngươi lúc nào cũng thần bí thần bí bí?
Tiểu cô nương bĩu môi, luôn cảm thấy Diệp Hiên kỳ quái, luôn làm một ít chuyện cô không hiểu, nói một ít lời cô không hiểu.
Nhưng tiểu cô nương cũng cực kỳ hiểu chuyện, vẫn cười đáp Diệp Hiên:.
- Diệp ca ca, phải nhanh chóng trở về nha, nếu không tiểu Trác Mã sẽ rất nhớ ngươi.
- Ừm.
Diệp Hiên mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, lần thứ hai dặn dò tiểu cô nương vài câu, sau đó tản bộ đi ra khỏi lương đình, dần dần biến mất trong đường quê ngoài thôn.

Cùng lúc đó, Hỏa Diệm Sơn.
Âm thanh ngưu hống kinh thiên động địa chấn động trời đất, Ngưu Ma Vương hóa thân thành người khổng lồ vạn trượng đang ngửa mặt lên bầu trời gầm thét, cho đến khi thân thể của hắn dần dần khôi phục bình thường, âm thanh chấn động sơn hà cũng truyền đến.
- Đạp phá giày sắt không tìm được, đến khi gặp mặt chẳng tốn chút công phu.
- Bổn vương rốt cục tìm được ngươi, mặc kệ ngươi là ai, bổn vương đều muốn mạng của ngươi.
Ngưu Ma Vương dữ tợn gầm thét, nhìn về phía hai vị đại yêu truyền tin cho hắn, mắt trâu đỏ như máu nói:.
- Không sai, hai người các ngươi làm rất tốt, bổn vương nhất định sẽ thưởng cho hai vị đạo hữu thật lớn.
- Không dám không dám, vãn bối chỉ là truyền tin, há dám đòi thưởng tiền bối.
Hai vị đại yêu cười nói, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Ngưu Ma Vương lại hiện ra vẻ mong chờ, hiển nhiên đang chờ đợi Ngưu Ma Vương trọng thưởng.
Ầm ầm.
Chấn thiên liệt địa, vó trâu đạp không, chuyện làm cho hai vị đại yêu cực kỳ hoảng sợ xảy ra, chỉ thấy Ngưu Ma Vương dữ tợn cười to, hai quyền đánh ra tức thì hóa thành vó trâu đạp trời, giẫm lên thân thể hai người bọn hắn.
Phanh!
Hai tiếng ầm ầm vang vọng, mưa máu bay tán loạn, hai vị đại yêu ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, trực tiếp bị Ngưu Ma Vương giết chết tại chỗ, trước khi chết hai người đều không rõ, vì sao hai người báo tin cho Ngưu Ma Vương, không chỉ không được thưởng ngược lại mất luôn tính mạng bản thân.
- Hai phế vật, chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn đòi chỗ tốt từ bổn vương?
Đôi mắt Ngưu Ma Vương âm trầm, xung quanh tràn ngập khí tức âm lệ.
Hỏa Diệm Sơn ngày hôm nay rung rộng ngút trời, yêu vân che trời, chậm rãi chạy tới Tiểu Thạch Thôn, động tĩnh quá lớn tự nhiên làm cho đại tiên khắp nơi kinh ngạc, không biết vì sao Ngưu Ma Vương hưng sư động chúng.
......
Thiên khung vô biên, hư không mênh mông.
Một bóng dáng thon dài đi về phía trước, theo mỗi bước của hắn bước ra đều cách xa vạn dặm, còn có một tia tiên quang nở rộ quanh người, làm cho người ta không cách nào thấy rõ bộ dáng hắn như thế nào.
Thờ ơ lạnh nhạt, không nhiễm khói bụi, quanh thân Diệp Hiên cũng không có chút sát khí, đang dựa theo phương vị Ngũ Hoa tự trong trí nhớ nguyên thần Khổ Huệ chạy tới.
Diệp Hiên thủy chung tin vào một câu, diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh.
Nếu Khổ Huệ đã có thể mang Hà Yêu đến Tiểu Thạch thôn thăm dò hắn.
Chỉ sợ Ngũ Hoa Tự sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với hắn.
Diệp Hiên tự nhiên không để Ngũ Hoa tự nho nhỏ ở trong mắt, chỉ là Diệp Hiên vô cùng không thích chuyện phiền toái giết nhỏ già đến này, cho nên hắn lựa chọn trực tiếp tới cửa, diệt hết không còn một mảnh.
Ruồi nhặng tuy rằng nhỏ yếu, nhưng ong ong không ngừng ở bên tai cũng là một chuyện cực kỳ khiến người ta chán ghét, trực tiếp giết hết toàn bộ người của Ngũ Hoa tự, Diệp Hiên hắn cũng có thể thanh tịnh.
Có thể giết người giải quyết vấn đề thì không cầm nói nhiều, đây luôn luôn là cách làm việc của Diệp Hiên.
......
Chùa Ngũ Hoa.
Đông —— đông —— đông...
Chuông Phật liên miên, quần tăng tụng kinh, âm thanh thiền xướng mênh mông từ bi truyền đến từ trong Đại Hùng bảo điện, các tăng nhân của Pháp Hoa tự đang gõ mộc ngư, trong miệng lại đọc kinh Kim Cương, trên mặt mỗi người đều có vẻ thành kính hướng Phật.
Pháp Hoa thiền sư ngồi xếp bằng trên hoa sen, một vầng phật quang nở rộ phía sau hắn, trong miệng đang giảng các loại điển cố về Phật, làm cho quần tăng nghe như si như say, tựa như rơi vào trong chân lý phật pháp.
Ầm ầm!
Chợt, trăm vạn dặm mây trời bỗng nhiên mờ mịt, vô tận thiên khung hội tụ mây gió, một cỗ uy áp không cách nào tưởng tượng được tràn đến, trực tiếp áp bách ở trăm vạn dặm Ngũ Hoa sơn, cũng làm cho sắc mặt Pháp Hoa thiền sư đại biến, kinh văn trong miệng đột nhiên dừng lại.
- A Di Đà Phật, đạo hữu phương nào giá lâm Ngũ Hoa sơn?



Bạn cần đăng nhập để bình luận