Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 310 - Kinh biến, Cố Hiểu Hiểu đến



Chương 310 - Kinh biến, Cố Hiểu Hiểu đến




- Diệp Hiên, ngươi là tên vô sỉ, dù cho bản quân tự bạo ở đây, cũng tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thôn phệ tu vi của ta.
Đôi mắt Đại Nhật Tinh Quân trở nên đỏ đậm, thân thể đều dị động, hiển nhiên dù có hồn phi phách tán, hắn cũng tuyệt đối không muốn trở thành một phần của Diệp Hiên.
- Diệp Hiên, tên tạp chủng ngươi, muốn thành tiên là si tâm vọng tưởng, hôm nay bốn người chúng ta cho dù có tự hủy tu vi, cũng tuyệt đối sẽ không để cho ngươi toại nguyện.
Tử Vân Tinh Quân trừng to hai mắt như muốn nứt ra, điên cuồng gào thét.
Không trách bốn người phẫn hận, theo lý mà nói, bọn họ đều là Độ Kiếp sơ kỳ, mặc dù liên thủ không thể giết Diệp Hiên, nhưng có thể đứng ở thế bất bại.
Nhưng bọn họ lại rơi vào trong huyết hải đại trận, tu vi đã bị huyết hải đại trận áp bách, chỉ có thể phát huy ra phảy phần, còn có đại thuật đáng sợ Sát Sinh Ma Bàn này đánh trọng thương bọn họ, làm sao có thể để cho bọn họ cam tâm nhận lấy cái chết?
Tuy tu vi bốn người chỉ là bị áp bách mất ba phần, nhưng thế này chính là một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Phải biết rằng Diệp Hiên có tâm tính vô cùng tỉ mỉ, mà hắn vốn là Độ Kiếp trung kỳ càng tu thành Bán Tiên Thể, còn có huyết hải đại trận phụ trợ, dưới tình huống tu vi bốn người chỉ có thể hiện ra bảy phần, đây căn bản là một trận tàn sát không chút nghi ngờ.
Nếu như Diệp Hiên cùng bọn họ công bằng quyết đấu, bọn họ tài nghệ không bằng người cũng chỉ có thể nhận thua, nhưng tiến vào nơi này gặp thủ đoạn xấu xa đê hèn, bọn họ làm sao có thể đủ tâm?
- Hèn hạ vô sỉ?
Diệp Hiên quan sát bốn vị tàn hồn tiên thần dưới chân, nụ cười khinh thường lại hiện ra khóe miệng, hắn tàn khốc nói:
- Cho tới bây giờ chỉ có kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, ở đâu ra hèn hạ vô sỉ? Nhớ kỹ, chỉ có người sống thì lời nói mới có trọng lượng, mà người chết thì sẽ không thể nói chuyện, các ngươi ngay cả đạo lý này cũng đều không hiểu, ta rất hoài nghi các ngươi như thế nào có thể trở thành tiên thần.
Diệp Hiên trở nên dữ tợn, âm thanh càng cực kỳ khinh miệt.
- Diệp Hiên, dù chúng ta có hồn phi phách tán, ngươi cũng đừng mong thành tiên.
Bốn người tức giận la hét, trong mắt đều như muốn điên lên, thân thể tàn phá cuồng bạo đung đưa, mặc dù bọn họ tự bạo ở đây, cũng tuyệt đối sẽ không thành toàn cho Diệp Hiên.
- Muốn tự bạo, đáng tiếc, các ngươi thiếu chút hỏa hầu nữa.
Diệp Hiên dữ tợn mỉm cười, liên tục điểm ra bốn tia huyết quang, trong nháy mắt đã trấn áp nguyên thần muốn tự bạo của bốn người lại, làm cho bọn họ xụi xuống trên mặt đất như một bãi bùn nhão.
- Nuốt tu vi của các ngươi, ta sẽ bước vào Độ Kiếp hậu kỳ, ta còn phải cám ơn các ngươi đã giúp đỡ.
Diệp Hiên lộ ra bàn tay trong suốt như ngọc, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn, trong mắt lặng yên xẹt qua một tia kích động.
Không có ai biết tâm tình Diệp Hiên thời khắc này có biết bao kích động, cũng không người nào biết Diệp Hiên đã từng trải qua bao nhiêu dằn vặt, từng bước một đi tới bây giờ.
Diệp Hiên có chút ngẩn ngơ, trong đầu nhớ lại những chuyện từng trải qua cả đời của hắn.
Năm hắn năm tuổi, tuyết lớn đầy trời, trời đông giá rét, mẹ con hai người bị đuổi ra khỏi Diệp gia.
Những năm năm tuổi đến mười bốn tuổi đó, hắn nhỏ yếu còn non nớt đi theo mẹ bày quán ở đầu đường mà kiếm sống.
Năm mười ba tuổi kia, hắn quen được Hạ Thanh Trúc, tình cảm ngây thơ mà trong sáng.
Năm mười bốn tuổi kia, một căn bệnh nan y hủy hoại cả đời người của hắn, hắn thừa dịp màn đêm cô độc mà một mình rời khỏi bệnh viện, ngồi đoàn tàu không biết đi đến chỗ nào đó không rõ rời khỏi quê hương.
Trong núi Đoạn Tràng, một mình cô độc đi về phía trước, bên cạnh không có người quen, chỉ muốn một mình lẳng lặng chết ở trong rừng sâu núi thẳm.
Gặp mãnh thú mà không sợ hãi, bị độc trùng cắn mà không thấy đau, cho đến khi thân thể non nớt của hắn té ngã ở núi Đoạn Tràng, gần tới cái chết thì lại gặp phải Nguyên Linh thay đổi cả đời hắn.
Trong chiến trường huyết hải, Nguyên Linh chữa khỏi bệnh nan y cho hắn.
Diệp Hiên bừng tỉnh như mộng, vốn tưởng rằng có thể trở lại ôm ấp người nhà, nhưng đợi hắn chính là sự dằn vặt.
Những đòn roi hiểm ác, hắn bị Nguyên Linh tàn phá như Địa ngục, bức lấy hắn tu luyện bí pháp tu tiên.
Trong chiến trường huyết hải, hắn chém giết cùng dị thú, nhe hàm răng trắng như tuyết cắn xé cùng huyết hồn, cả người hắn tắm máu, hắn đau khổ kêu khóc, nhưng lại chưa bao giờ có người nào có thể thương hại mà quan tâm tới hắn.
Giãy dụa trong tử vong, sống lại trong tịch diệt, tâm linh của hắn càng chết lặng, cả người hắn dính đầy sát lục, lòng thương hại cũng dần dần bị hắn quăng đi.
Diệp Hiên rốt cuộc cũng hiểu rõ một đạo lý, nếu muốn chưởng khống vận mệnh của mình, vậy thì phải trở thành người mạnh mẽ nhất trên thế gian.
Hắn thề với chiến trường huyết hải, Diệp Hiên hắn sớm muộn sẽ có một ngày đăng lâm cửu thiên, quan sát vạn vật chúng sinh, hắn cũng không muốn bất kỳ kẻ nào tới chưởng khống vận mệnh của hắn nữa.
Dù là Nguyên Linh cũng tốt, hay là vận mệnh trong cõi u minh cũng được, tất cả kẻ thù ngăn cản ở trước mặt của hắn, hắn sẽ ra tay xử lý toàn bộ, nghiền nát toàn bộ thành cặn bã.



Bạn cần đăng nhập để bình luận