Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2708: Đánh nát kiêu ngạo, chà đạp dưới chân

Chương 2708: Đánh nát kiêu ngạo, chà đạp dưới chân
- Cường giả như trời, kẻ yếu như chó, đối đãi với cường giả thì nên có lòng kính sợ, đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu?
- Cũng may ngươi sống ở thời đại này, nếu đổi lại ở thời đại khác, cho dù ngươi có tư thế vạn cổ tuyệt đỉnh cũng chẳng qua chỉ là một bộ xương khô dưới chân người khác.
Diệp Hiên cười lạnh trào phúng, hắn nói chính là sự thật. Nếu Uyên sinh ra trong vũ trụ hỗn độn đời sau, cho dù hắn có tư thế kinh tài tuyệt diễm vạn cổ, khi hắn còn nhỏ yếu, cũng đã sớm bị những vạn cổ chí cường giết chết.
Con người có thể có ngạo cốt, nhưng tuyệt đối không thể có ngạo khí, ngu muội vô tri cuồng ngạo chỉ có thể làm cho bản thân vạn kiếp bất phục.
Hơn nữa, hôm nay Diệp Hiên là kinh thiên tuyệt địa, 'Uyên' chỉ là nghịch thiên ngũ biến, hai bên này chênh lệch xa xôi như trời và đất, sao ngươi dám bất kính với cường giả?
- Hoang, đợi ta Cửu Biến Kinh Thiên, tất sẽ giết ngươi.
Uyên xấu hổ hét lớn, từ khi hắn sinh ra tới nay đã vô địch Thượng cổ, chưa từng gặp phải nhục nhã lớn như vậy?
- Ngươi thật đúng là một tên ngu ngốc, ngay cả kính sợ tối thiểu đối với cường giả cũng không có, xem ra ngươi thật sự sống đủ rồi.
Ông.
Khi Diệp Hiên dứt lời, cả người Uyên đều bị Diệp Hiên nhấc lên giữa không trung. Năm ngón tay kia bóp chặt cổ họng Uyên, bộc phát lực lượng khủng bố, giống như muốn bẻ gãy cổ Uyên.
Cái gì cửu kiếp thiên uyên pháp?
Cái gì kinh tài tuyệt diễm đệ nhất vạn cổ?
Giờ phút này pháp và đạo của Uyên chưa thành, vẻn vẹn chỉ là một con kiến hôi nghịch thiên ngũ biến, chỉ có thể tùy ý Diệp Hiên chém giết.
- Hoang, ngươi làm gì?
Sắc mặt Đồ kịch biến, trong nháy mắt phục hồi tinh thần, hắn không ngờ lại là loại kết quả này, vội vàng lên tiếng giận dữ mắng Diệp Hiên.
Đáng tiếc, đối với sự tức giận của Đồ, Diệp Hiên trực tiếp coi như không khí, đôi mắt âm ngoan đùa giỡn nhìn về phía Uyên.
Đối với một người cực kỳ kiêu ngạo, biện pháp duy nhất trừng phạt đối phương chính là đánh nát kiêu ngạo của hắn, hung hăng chà đạp lên kiêu ngạo của đối phương dưới chân.
Kiêu ngạo ư,có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải có vốn liếng để kiêu ngạo, không có vốn liếng mà đi kiêu ngạo, sẽ chỉ mang lại cho mình tai họa.
Lúc này, Uyên chính là ví dụ điển hình nhất, mạng nhỏ của hắn đều rơi vào tay Diệp Hiên. Nếu Diệp Hiên muốn giết hắn, chỉ trong một ý niệm.
Đương nhiên, Diệp Hiên đương nhiên không có khả năng thật sự giết hắn. Dù sao Uyên vẫn chưa thể chết. Hắn là người sống đến đời sau, giết hắn ta không thể nghi ngờ là đang thay đổi lịch sử, càng làm cho hậu thế biến mất không còn tung tích, Diệp Hiên đương nhiên sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này.
Nhưng mặc dù Diệp Hiên không giết hắn, nhưng cũng không có nghĩa là 'Uyên' biết, hôm nay hắn sẽ phá vỡ hoàn toàn niềm kiêu hãnh của Uyên, dạy cho tiểu tử này một bài học sâu sắc.
- Tiểu tử, vô luận ngươi có kiêu ngạo cỡ nào, ở trước mặt một cường giả chân chính, ngươi nhất định phải bảo trì lòng kính sợ vốn có, nếu không ngươi hôm nay sẽ chết rất thảm.
Lộp bộp.
Năm ngón tay của Diệp Hiên đang phát ra lực lượng khủng bố, hoang thiên pháp đáng sợ tràn ngập ra. Cửu Kiếp Thiên Uyên pháp của Uyên còn chưa đại thành, căn bản không ngăn cản được pháp và đạo của Diệp Hiên.
Cổ hắn vặn vẹo đến đáng sợ, cả khuôn mặt đều căng cứng đến đỏ hồng xanh tím, một tia sợ hãi càng xẹt qua đáy mắt.
Chết.
Uyên chưa bao giờ cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, nhưng giờ khắc này hắn cảm nhận được sát khí trần trụi từ ánh mắt của Diệp Hiên.
Uyên hiểu rã, hắn thật sự quá mức kiêu ngạo, tự đại đến nổi quên đi chênh lệch tu vi giữa hắn và Hoang
Ở trước mặt một tuyệt địa kinh thiên tung hoành thời đại, giờ phút này hắn cực kỳ nhỏ yếu, làm sao có thực lực cuồng vọng với đối phương?
Điều này quả thực là muốn chết?
Mặc dù Uyên tỉnh ngộ, nhưng bây giờ đã muộn, mạng nhỏ của hắn rơi vào tay Diệp Hiên, sinh tử đều nằm trong ý niệm của Diệp Hiên.
- Hoang, lúc trước là ta thất lễ, kính xin thứ tội.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, sắc mặt 'Uyên' nhục nhã đỏ bừng thỉnh tội Diệp Hiên, đây cũng là lần đầu tiên hắn bồi tội với người khác.
Đáng tiếc, đối với việc Uyên cúi đầu, Diệp Hiên chỉ lạnh lùng cười, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha đối phương.
- Quỳ xuống.
Trong miệng Diệp Hiên phun ra hai chữ đơn giản từ, nhưng nghe vào tai Uyên không khác gì một tiếng sấm, chấn động hắn xoay chuyển trời đất, sau đó giận tím mặt.
- Hoang, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Uyên tức giận hét lớn, cả người đều vô cùng điên cuồng, muốn hắn quỳ xuống cho Diệp Hiên, so với giết hắn còn khó chịu hơn.
- Ta chỉ cho ngươi thời gian ba hơi thở, ba hơi thở qua đi, nếu ngươi không quỳ xuống thỉnh tội, vậy ta sẽ tự tay bẻ gãy cổ ngươi, đánh ngươi hình thần câu diệt mà chết.
Phanh.
Diệp Hiên tiện tay ném Uyên xuống đất, trên mặt lộ ra nụ cười tàn độc bạo ngược, trong miệng đã truyền đến tiếng đếm ngược.
- Một... Hai...
Diệp Hiên căn bản không cho 'Uyên thời gian suy nghĩ', đôi mắt đùa giỡn và âm ngoan đang nhìn chằm chằm vào Uyên.
Hắn muốn đánh nát tất cả kiêu ngạo của Uyên, hung hăng giẫm sự kiêu ngạo đó dưới chân.
Giết người đơn giản, tru tâm rất khó.
Giờ phút này Nếu Diệp Hiên không giết được hắn, vậy thì phải hành tru tâm.
- Hoang, ngươi thật sự muốn cùng 'Uyên' kết duyên ác, đợi đến ngày sau ngươi sẽ hối hận.
Đồ đã nhìn không nổi, hắn cất tiếng chất vấn Diệp Hiên, hy vọng Diệp Hiên có thể lưu lại cho chính mình một con đường sống.
Đáng tiếc, Diệp Hiên căn bản không quan tâm, bởi vì hắn và Uyên vốn ở mặt đối lập, cái gọi là thanh lý sau này cũng đang hợp ý hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận