Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2570: Cùng ngồi đàm đạo, thiên địa đại nghĩa!

Chương 2570: Cùng ngồi đàm đạo, thiên địa đại nghĩa!
Vân Lan thiên vương biến sắc, muốn nói cái gì đó, nhưng không đợi hắn mở miệng, Phi Vũ thần chủ nói:
- Nghịch Thiên giả đều là tồn tại kinh thế, ta há có thể để hắn chê cười mình?
Ầm ầm.
Theo Phi Vũ thần chủ tiến vào Đạo Cung, đại môn đạo cung ong ong khép lại, mọi người cũng chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài, chỉ là trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ nghiêm trọng.
Đừng nhìn Diệp Hiên chỉ là một người đến đây, nhưng đối phương là một vị tồn tại Nghịch Thiên cảnh, phải biết rằng phàm là người Nghịch Thiên cảnh, đều có thể coi như một đại thần triều mà đối đãi.
Một người có thể địch lại thần triều.
Những lời này cũng không phải nói mà thôi, cũng là chứng minh cho sự đáng sợ của cường giả nghịch thiên.

Trong Đạo Cung.
Ngọn nến dâng lên, không khí an tường, còn có đạo uẩn không giải thích được hiện ra, Phi Vũ cùng Diệp Hiên khoanh chân ngồi đối diện, ở giữa hai người có một ấm trà xanh.
Xoạt.
Phi Vũ thần chủ tự tay rót trà cho Diệp Hiên, hương thơm của trà tản ra, hắn rót đầy chén trà, đưa cho Diệp Hiên nói:
- Trà này cũng không phải thần vật thánh phẩm, vẻn vẹn chỉ là sơn trà bình thường nhất chế thành, kính mời đạo hữu nhấm nháp.
Diệp Hiên tiếp nhận chén trà, khẽ uống một ngụm, đôi mắt hơi sáng lên, sau đó buông chén trà xuống gật gật đầu nói:
- Mặc dù là phàm phẩm, nhưng môi răng lưu hương, giữ lại hương thơm nguyên thủy nhất của sơn trà, cho dù ta là người không biết thưởng trà, cũng có thể thưởng thức được trà ngon thượng đẳng.
- Sau khi dùng hết trà này, ngươi và ta là địch không phải bản, chỉ là ta hy vọng đạo hữu có thể đồng ý ta một chuyện.
Phi Vũ thần chủ bình tĩnh nhìn về phía Diệp Hiên, nói.
- Chuyện gì?
Nhìn đôi mắt bình tĩnh của Phi Vũ thần chủ, Diệp Hiên không biết vì sao tâm thần run lên, đây cũng không phải chênh lệch tu vi, mà là ánh mắt đối phương bình tĩnh làm cho hắn cảm giác không được tự nhiên.
- Nếu ta tử vong ở trong tay đạo hữu, hy vọng đạo hữu có thể buông tha Phi Vũ thần triều, đạo hữu cũng có thể thay thế ta, trở thành chủ nhân mới của thần triều.
- Đương nhiên, nếu đạo hữu chết ở trong tay ta, vậy cũng chỉ có thể trách đạo hữu gieo gió gặt bão.
Phi Vũ thần chủ giống như đang nói một chuyện rất bình thường, cho dù trong lời nói cũng không có chút dao động nào.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phi Vũ, ánh mắt Diệp Hiên thâm thúy, hắn cảm giác được một cỗ không khí không tầm thường, mình tựa như xem nhẹ chuyện quan trọng gì đó.
- Ngươi có biết tại sao ta ở đây không?
Diệp Hiên khẽ uống tách trà trong chén, ánh mắt u tĩnh nhìn về phía Phi Vũ.
- Nghịch thiên giả chúng ta đều có cùng một mục tiêu, ta tự nhiên biết mục đích mà đạo hữu đến đây.
Phi Vũ thản nhiên cười nói.
- Cùng một mục tiêu?
Diệp Hiên hơi ngẩn ra:
Hắn thật sự có chút hồ đồ, bởi vì hắn cũng không hiểu ý tứ của những lời này, hơn nữa hắn ngạc nhiên phát hiện, từ khi hắn đi tới Phi Vũ thần triều, đối phương cũng không có lộ ra bất kỳ địch ý nào đối với hắn.
Thấy vẻ mê mang trên mặt Diệp Hiên, vẻ mặt Phi Vũ thần chủ khẽ động, nói:
- Xem ra đạo hữu cũng không phải người của thế giới Thái Cổ?
Ầm ầm.
Diệp Hiên cả người chấn động, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống, một vệt sát khí xẹt qua đáy mắt, hiển nhiên, những lời này của đối phương đã chạm vào bí mật lớn nhất của hắn.
Phải biết rằng hắn là nghịch chuyển vạn cổ thời không trở lại Thái Cổ Thế Giới, bí mật này cũng chỉ có hắn biết, chẳng lẽ đối phương nhìn ra cái gì?
- Quả nhiên như thế, xem ra đạo hữu đích xác không phải sinh linh của thế giới Thái Cổ, hẳn là người may mắn sống sót từ thời đại hoang cổ?
- Thế nhưng ta có một điểm rất kỳ quái, tu vi đạo hữu sàn sàn như ta, ở trong trận kiếp nạn diệt thế kia, đạo hữu như thế nào sống sót?
Phi Vũ thần chủ mê hoặc hỏi.
Nghe được lời Phi Vũ thần chủ nói, Diệp Hiên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, biết chính hắn suy nghĩ nhiều, thì ra đối phương suy đoán hắn là người thời đại hoang cổ.
- Trí nhớ của ta đã thiếu đi, chỉ nhớ rõ lúc thức tỉnh đã ở trong hoang cổ táng địa, chuyện trước kia đều không nhớ rõ.
Diệp Hiên lung tung tìm một cái cớ, bởi vì hắn tuyệt đối không có khả năng nói ra mình là nghịch chuyển vạn cổ thời không trở lại Thái Cổ Thế Giới, nếu tin tức này truyền ra ngoài, hắn sẽ có phiền toái lớn xuất hiện.
- Thì ra như thế.
Phi Vũ thần chủ bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, cũng không hoài nghi Diệp Hiên đang nói dối, bởi vì đến cảnh giới của bọn họ, lời nói dối cơ bản không có bao nhiêu tác dụng, hết thảy đều lấy tu vi để nói chuyện.
- Xem ra đạo hữu cũng không hiểu rõ mục tiêu chung của nghịch thiên giả chúng ta, cũng không biết trách nhiệm trên vai nghịch thiên giả chúng ta đang gánh vác.
Phi Vũ thần chủ trầm giọng nói.
- Kính xin đạo hữu chỉ giáo.
Giờ khắc này, Diệp Hiên rốt cục cảm giác được mình tựa như tính toán sơ sót cái gì, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không cảm nhận được địch ý của Phi Vũ thần chủ.
- Ai!
Trong miệng Phi Vũ truyền đến một tiếng thở dài, cũng từ từ kể cho Diệp Hiên sứ mệnh và trách nhiệm của nghịch thiên giả.
Hoang cổ đoạn diệt, thái cổ hiện ra.
Một đám sinh linh Thái Cổ kinh thế mà lên, còn có tồn tại kinh tài tuyệt diễm vạn cổ xuất hiện, bí mật cùng truyền thuyết thất lạc ở thời đại hoang cổ, cũng nhất nhất bị Thái Cổ sinh linh biết được.
Vạn Cổ Vũ Trụ, Luân Hồi diệt thế.
Mặc kệ một sinh linh cường đại cỡ nào, chung quy vẫn phải tiêu mất ở trong luân hồi diệt thế, mà thời đại hoang cổ chính là bằng chứng tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận