Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 417 - Một lời nói làm bốn phía kinh ngạc



Chương 417 - Một lời nói làm bốn phía kinh ngạc




Diệp Hiên bình tĩnh, trên khuôn mặt cũng không có bất kỳ sợ hãi gì, bị vô tận Yêu binh xúm lại, nhìn về phía Bạch Hồng mỉm cười nói:
- Hôm nay không nói chuyện ân oán, bần đạo lần này đến đây chỉ muốn xin một chén rượu nhạt, không biết Viên Vương có thể nguyện tiếp đãi khách không mời mà đến như ta?
Nhìn Diệp Hiên bị vô tận Yêu binh xúm lại, còn có Yêu Vương bảy mươi hai động nhìn chằm chằm mà mặt không đổi sắc, ánh mắt Bạch Hồng nhìn về phía Diệp Hiên cũng hiện ra vẻ thưởng thức.
- Đông Cực Đế Quân quả nhiên không giống phàm tục, chỉ bằng ngươi dám một mình đi tới Hoa Quả Sơn của ta, ly rượu nhạt này, Bạch mỗ nhất định tự mình châm cho đạo hữu.
- Xin mời!
Bạch Hồng sang sảng cười to, trực tiếp làm một dấu tay xin mời Diệp Hiên, càng nhìn Yêu binh tám phương xung quanh, uy nghiêm lên tiếng nói:
- Hoa Quả Sơn ta đứng giữa thiên địa, tuyệt đối không phải hạng người lấy nhiều lấn thiếu, hôm nay Đông Cực Đế Quân tới Hoa Quả Sơn ta làm khách, các huynh đệ thu lại hết binh đao cho lão tử, chẳng lẽ muốn để cho Đông Cực Đế Quân chê cười Hoa Quả Sơn chúng ta?
- Vâng, đại vương.
Vô tận Yêu binh thu hồi binh đao, càng tránh ra một đường, trên khuôn mặt mỗi yêu binh đều có kiêu ngạo, hiển nhiên bọn họ tuy là yêu loại, thế nhưng đều lấy Hoa Quả Sơn làm kiêu ngạo.
Một màn như thế, làm cho Hàn Quang cùng ba chục ngàn thiên binh thiên tướng ngạc nhiên nhìn nhau, càng để trong lòng của mỗi người hiện ra sự kính sợ dành cho Diệp Hiên, đây mới là phong phạm mà Thiên Đình Đế Quân nên có.
Ào ào ào!
Dòng nước mở ra, được đám người Bạch Hồng dẫn đường, Diệp Hiên đi nhanh bước vào Thủy Liêm Động, theo dòng nước khép kín, Diệp Hiên cùng chư vị Yêu Vương cũng đã biến mất.
Thủy Liêm Động.
Động thiên phúc địa, linh khí như nước, còn có hà quang thụy khí tung hoành hư không, bàn bạch ngọc sạch sẽ gọn gàng, linh quả quỳnh tương lấp lánh ánh sáng, không ngừng bay ra mùi thơm ngát, nhường hư hư thực thực rơi vào thế ngoại đào.
- Dọn chỗ.
Bạch Hồng đại mã kim đao chỗ ở vị trí đầu não, bảy mươi hai động Yêu Vương ngồi hai bên trái phải, mấy tên tiểu yêu vác tới một cái bàn bạch ngọc, còn có một cái bồ đoàn mới tinh đặt ở trước người Diệp Hiên.
- Đạo hữu, xin mời ngồi.
Bạch Hồng hiện ra uy nghi của Đại Yêu Vương.
Diệp Hiên ngồi trên bồ đoàn, trên khuôn mặt thủy chung mang theo mỉm cười, từ đầu đến cuối cũng không hiển lộ bất kỳ địch ý nào, giống như đi tới trong nhà hảo hữu làm khách.
Xoạt!
Bạch Hồng tự mình rót đầy một chén rượu, cách không đẩy tới Diệp Hiên, hư không hơi lộ ra vặn vẹo, mơ hồ có âm thanh nổ tung truyền đến.
Ba!
Diệp Hiên nâng tay, tiếp chén rượu vào trong tay, rượu trong chén càng không có rơi ra nữa giọt, điều này cũng làm cho Bạch Hồng cùng chư vị Yêu Vương âm thầm gật đầu, biết Diệp Hiên cũng là người có đại thần thông.
- Đạo hữu, bản vương mời ngươi một ly.
Bạch Hồng giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, Yêu Vương còn lại tự nhiên tương bồi, Diệp Hiên cũng không khách khí uống cạn rượu trong chén.
- Linh quả ủ thành, mùi rượu thuần hậu, quả nhiên là rượu ngon.
Diệp Hiên tán thán lên tiếng, không coi ai ra nhác bầu rượu bạch ngọc, lần nữa rót đầy một ly cho mình, thong thả tự đắc lần nữa uống cạn rượu trong chén, điều này cũng làm cho đám người Bạch Hồng hơi trừng mắt, không biết trong hồ lô của Diệp Hiên đến cùng bán cái gì.
- Đạo hữu, nếu như đổi thành bình thường, bằng sự quả quyết của ngươi hôm nay, bản vương nguyện ý kết giao người bạn như ngươi, đáng tiếc ngươi là Thiên Đình Đế Quân, ngươi và ta xem như không kết giao được.
Bạch Hồng bình tĩnh lên tiếng.
- Diệp Hiên, chúng ta cũng không nói nhảm với ngươi, hôm nay dùng lễ đối đãi, chính là Hoa Quả Sơn ta không muốn lấy nhiều lấn ít, đợi đến sau khi ngươi hôm nay rời khỏi, lần sau gặp lại chính là ngày ngươi thân tử đạo tiêu.
Tử Long Vương gấp gấp nhất, trực tiếp liền xé rách da mặt.
- Tử Long Vương, vốn tên Ngao Khoảnh, Đại Thái Tử Nam Hải long cung, thiếu niên bởi vì tính cách không tốt, đánh nát Cửu Chuyển Lưu Ly Đăng do Ngọc Đế ban thưởng mà phạm vào Thiên Điều, vốn nên bị hành quyết trên Trảm Long bục, nhưng bởi vì Nam Hải Long Vương che chở, len lén để cho hắn chạy, mà điều này làm cho Nam Hải Long Vương bị Ngọc Đế trách phạt, trấn áp trong Hải Nhãn ở Nam Hải, ngày đêm bị Cực Âm hàn hỏa thiêu đốt, chịu đủ dằn vặt ngàn thế.
Diệp Hiên lướt qua rượu trong chén, bình tĩnh không lay động nói, nhưng lại làm cho hai mắt của Tử Long Vương trừng to như sắp nứt ra, La Thiên tiên quang cực hạn đáng sợ mơ hồ làm hư không đổ nát.
- Ngươi... Ngươi....
Tử Long Vương nắm chặt hai tay chậm rãi đứng dậy, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiê, hiện ra sát cơ cực kỳ đáng sợ.
Đáng tiếc, Diệp Hiên không nhìn thẳng lửa giận của Tử Long Vương, hắn tự nhiên cười một tiếng, tiếp tục nói:
- Tuy Nam Hải Long Vương sốt ruột bảo hộ con trai, cam nguyện ở lại Hải Nhãn Nam Hải chịu dằn vặt, nhưng ngươi vẫn bị thiên binh thiên tướng đuổi bắt, ngày đêm chật vật chạy trốn, cho đến khi bước vào Hoa Quả Sơn, mới có được cơ hội kéo dài hơi tàn.
- Không thể không nói, thiên tư ngươi thông tuệ, trong khi được thù hận hung đúc, qua mấy chục vạn năm đã đi đến La Thiên Huyền Tiên, đáng tiếc ngươi thân làm con lại cứu không được cha, điều này cũng làm cho trong lòng ngươi cực hận Thiên Đình.
Diệp Hiên nói đến đây, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt nhìn về phía Tử Long Vương, âm thanh quỷ dị nói:
- Ngao Khoảnh, ta nói đúng không?
- Ta giết ngươi!
Gào!
Long ngâm khiếu thiên, liệt hỏa bốc hơi, khi Diệp Hiên vạch trần chuyện cũ năm xưa của Tử Long Vương, điều này cũng làm cho Tử Long Vương Triệt cuối cùng phát cuồng, một đôi long trảo đáng sợ được huyễn hóa ra, muốn ra tay với Diệp Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận