Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1213 - Vô Tướng Thiên Quỷ (2)



Chương 1213 - Vô Tướng Thiên Quỷ (2)




Chuyện này.
Tam Sinh thạch bên bờ sông Vong Xuyên.
Đây là một khối đá kỳ lạ, hơn nữa nìhn qua cũng tưởng rằng đây là một khối đá bình thường, bởi vì chỉ có đi qua Tam Sinh thạch mới có thể bước lên cầu Nại Hà, đây cũng trở thành một tảng đá mang tính biểu tượng bên bờ sông Vong Xuyên.
Chỉ là vào giờ khắc này, Tam Sinh thạch đang phát sáng, đây là một loại ánh sáng không cách nào nói thành lời, trong Tam Sinh thạch còn truyền đến âm thanh gào thét cực kỳ khủng bố.
Ô ô ô ô.
Thiên địa đầy gió u ám, mây gió biến ảo khó lường, trên phiến Tam Sinh thạch xuất hiện một vết nứt, một làn khói đen quỷ dị toả ra từ phiến Tam Sinh thạch, khiến thiên địa bát phương trống rỗng sinh ra âm thanh rống to quỷ dị, làm cho người ta vừa mới nghe nhưng thể xác và tinh thần đều run rẩy kịch liệt.
Ngao.
Cuồng liệt và dữ dội, oán khí ngập trời, khói đen từ Tam Sinh thạch bay lên bỗng nhiên biến thành một hắc ảnh quỷ dị, oán khí vô biên che trời che đất, trong nháy mắt đã giam cầm Địa Sát trong hư không ra.
Nhưng chuyện này còn chưa xong, chuyện càng thêm quỷ dị mà khủng bố đã xảy ra.
Bóng đen quỷ dị đột ngột xuất hiện bên cạnh Địa Sát, thân thể của hắn bỗng nhiên biến ảo, trực tiếp hóa thành một khuôn mặt quỷ dữ tợn, trong ánh mắt kinh khủng ngốc trệ của Địa Sát, mặt quỷ dữ tợn này lại mở miệng to như chậu máu ra, trực tiếp nuốt Địa Sát vào trong miệng.
Lộp bộp.
Quỷ vụ trùng trùng điệp điệp, oán khí ngập trời, tiếng nhai nuốt cực kỳ chói tai truyền đến, Địa Sát đang bị nhai nát ở bên trong miệng của mặt quỷ dữ tợn này, từng đợt máu đỏ tươi nhỏ xuống từ hư không.
- Không.
Địa Sát thê lương kêu thảm thiết, nàng chính là một vị Chuẩn Thánh cường đại, giờ phút này lại không hề có chút lực ngăn cản nào, mà hoà thành một chùm mưa máu trong tiếng kêu thảm thiết, trực tiếp hồn phi phách tán ở trong thiên địa.
Tận dụng cơ hội.
Mặt quỷ dữ tợn tiêu tán đi, lần nữa hóa thành một bóng đen quỷ dị, oán khí cực kỳ đáng sợ quấn quanh trên người hắn, giờ phút này đang quay lưng về phía mọi người cười dữ tợn, làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm khủng bố đến cực điểm.
Ông.
Bỉ Ngạn Hoa một lần nữa xuất hiện trong hư không, hoa lá vẫn rực rỡ chói mắt như cũ, chỉ là bồng bềnh bên cạnh bóng đen quỷ dị, điều này cũng khiến cho mọi người Địa Phủ bất ngờ tỉnh lại.
- Ngươi là ai?
Một màn như thế, trực tiếp khiến Vong Xuyên đại đế sợ hãi rống giận, chỉ là hai tròng mắt của hắn khẽ run, càng có vẻ sợ hãi, phảng phất đã nhận ra thân phận bóng đen quỷ dị này, nhưng lại không dám tin đây là sự thật.
Không chỉ có Vong Xuyên đại đế, sắc mặt của đám người Hoàng Tuyền lão tổ cũng trầm xuống, phải biết rằng Thiên Tru Địa Sát sinh ra từ chí âm chí tà khí, có thể nói bất tử chi thân, nhưng Địa Sát lại chết thảm trong miệng bóng đen quỷ dị này, điều này quả thực làm cho bọn họ kinh hãi vô cùng.
- Vô pháp vô tướng, vạn pháp vạn tướng, thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn.
Âm trầm thì thầm, oán khí cuồn cuộn, bóng đen quỷ dị chậm rãi xoay người trong hư không, dung nhan của hắn rốt cục hiện ra trong mắt mọi người Địa Phủ.
Không có hai mắt, không có mũi và miệng, ngoại trừ oán khí vô biên vờn quanh người, bóng đen quỷ dị này không ngờ lại không có khuôn mặt.
- Không thể nào.
Vong Xuyên đại đế sợ hãi thét chói tai.
- Sao ngươi vẫn còn sống?
U Minh đại đế lùi lại ba bước.
- Vô —— Tướng —— Thiên —— Quỷ.
Hai mắt Hoàng Tuyền lão tổ đờ đẫn, gằng từng chữ nói ra tên của người này, chỉ là khi Hoàng Tuyền lão tổ nói xong, một vùng thiên địa này bỗng nhiên trở nên áp lực cực kỳ, càng có thanh âm hít sâu không ngừng truyền đến.
Vô Tướng Thiên Quỷ.
Một từ xa lạ, nhưng lại là sự tồn tại như ác mộng ở Địa Phủ, năm xưa không biết bao nhiêu Chuẩn Thánh đã chết thảm trong tay Vô Tướng Thiên Quỷ, nếu như không phải Mạnh bà ra tay tiêu diệt, toàn bộ Địa Phủ có lẽ đều đã bị huỷ.
Chỉ là dù ai cũng không ngờ rằng, Vô Tướng Thiên Quỷ năm xưa không phải đã bị Mạnh bà tiêu diệt rồi sao, làm sao có thể còn sống đến kiếp này, lại còn xuất hiện ở trước mặt bọn họ?
- Hỏng rồi.
Minh Hà lão tổ run giọng gầm nhẹ, khuôn mặt trở nên cực kỳ nặng nề, trong mắt càng có vẻ kiêng kỵ.
- Càng ngày càng thú vị.
Diệp Hiên chắp tay mà đứng, từ đầu đến cuối đều không biểu hiện ra bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, giống như chuyện Vô Tướng Thiên Quỷ xuất hiện đã nằm trong dự liệu của hắn từ lâu.
- Diệp Hiên, xuất hiện phiền toái lớn.
Minh Hà Lão Tổ nghiêm trọng truyền âm, lông mày nhíu chung một chỗ.
- Phiền phức?
Diệp Hiên cười, hắn cười rất quỷ dị, khi nụ cười của hắn rơi vào trong mắt Minh Hà Lão Tổ, khí tức Minh Hà Lão Tổ hơi cứng lại, cảm giác được Diệp Hiên tất phát hiện cái gì.
- Ngươi cũng biết Vô Tướng Thiên Quỷ?
Minh Hà Lão Tổ kinh ngạc nói nhỏ.
- Không biết!
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, nụ cười quỷ quyệt trên mặt càng ngày càng nồng đậm nói:
- Tuy ta rất muốn biết, người sau lưng Vô Tướng Thiên Quỷ này suy nghĩ cái gì.
- Người sau lưng?
Minh Hà Lão Tổ sợ hãi lên tiếng, một tia linh quang từ xẹt qua hai con ngươi, hắn giống như nghĩ đến cái gì, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
- Là nàng?
Minh Hà Lão Tổ đột nhiên nhìn về phía cầu Nại Hà, trong mắt lấp lóe vẻ kinh nghi bất định.
- Trò hay vừa mới bắt đầu, ta muốn nhìn nàng có thể đùa nghịch ra trò gian gì.
Diệp Hiên đứng chắp tay, thần sắc từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, giống như hết thảy đều trong lòng bàn tay của hắn.
- Kiệt kiệt kiệt!
Oán khí thao thiên, nụ cười quỷ quyệt, Vô Tướng Thiên Quỷ cất tiếng cười to, oán khí cực kỳ khủng bố phô thiên cái địa, những nhân vật khác trong Địa Phủ cũng tĩnh mịch im ắng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận