Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 914 - Cùng Chung Chí Hướng (2)



Chương 914 - Cùng Chung Chí Hướng (2)




Tam thập tam trọng thiên, thiên ngoại thiên.
Dưới cây bồ đề.
Hai bóng dáng ngồi xếp bằng dưới cây, một bàn cờ hiện ra ở giữa hai người, quân cờ trắng đen bày ra trên bàn cờ, hai người đang khoan thai đánh cờ, giống như cũng không biết Linh Sơn gặp đại kiếp.
- Sư huynh, Tây Phương Giáo chính là do ngươi và ta khai sáng, cứ để hai người bọn họ làm ẩu, mặt mũi ngươi và ta sẽ bị tổn hại.
Chuẩn Đề đạo nhân bình thản lên tiếng.
- Sư đệ an tâm chớ vội, con khỉ này vốn bị ngươi và ta tính kế, nhốt tại Linh Sơn vô tận năm tháng, lần này hắn tự chém con đường thành Thánh, trong lòng tràn ngập tức giận, cũng chỉ phát tiết một phen.
Tiếp Dẫn đạo nhân khẽ mỉm cười nói.
- Sư huynh nói không sai, nhưng ta chân chính lo lắng chính là Diệp Hiên kia, ta chỉ sợ hắn... !
Chuẩn Đề nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Diệp Hiên này làm việc nhìn như hoành hành không sợ ai, những hắn sẽ không diệt Linh Sơn đạo thống, dù sao có ngươi và ta tọa trấn, hắn vẫn rất cố kỵ.
Tiếp Dẫn đạo nhân nói khẽ.
- Ừm?
Bỗng nhiên, Tiếp Dẫn đạo nhân nhướng mày, một đôi pháp nhãn nhìn về phía Linh Sơn, chỉ thấy trong Linh Sơn, bàn tay Diệp Hiên ngưng tụ đại thuật sát phạt, một chưởng vỗ xuống, không biết có bao nhiêu Phật Đà Bồ Tát chết thảm giữa thiên địa.
- Tiểu tử này hắn cũng dám... ?
Sắc mặt Tiếp Dẫn lập tức khó coi, hắn vừa rồi rồi còn nói Diệp Hiên có cố kỵ sẽ không diệt Linh Sơn đạo thống, giờ phút này lại nhìn thấy Diệp Hiên ra tay ngoan độc, đang muốn nhất cử giết sạch Tây Phương Giáo của hắn.
- Sư huynh, ta nói người này không có nằm trong chưởng khống của ngươi và ta, xem ra sư đệ cũng chỉ có thể ra tay.
Chuẩn Đề nhướng mày, một chưởng giương ả, Thất Bảo Diệu Thụ vạch phá tam thập tam trọng thiên ngoại, trực tiếp hiển hóa trên bầu trời Linh Sơn, một cỗ thánh uy kinh khủng đến cực hạn bao phủ cả Linh Sơn.
...
Linh Sơn, Đại Lôi Âm Tự.
Thất Bảo Diệu Thụ vắt ngang giữa thiên địa, Diệp Hiên cùng Tôn Ngộ Không đứng sóng vai, khi hai người nhìn thấy Thất Bảo Diệu Thụ che đậy Linh Sơn, điều hai người biết, Thánh nhân đã ra tay, nếu tiếp tục chém giết, chỉ sợ sẽ làm Tây Phương Nhị Thánh xuất thế.
- Diệp huynh đệ, Tây Phương Nhị Thánh đã ra tay, ngươi và ta cần phải đi.
Hai con ngươi Tôn Ngộ Không đầy lạnh lùng, giống như xuyên thấu qua bầu trời ngóng nhìn tam thập tam trọng thiên ngoại.
- Đại ca yên tâm, đợi ngày ta thành Thánh, chính là thời điểm Linh Sơn của bọn hắn hủy diệt.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, trong lời nói lại ẩn chứa ý nghĩ kinh khủng.
- Hiền đệ, nhớ kỹ lời ta nói, nếu ngươi bước vào Chuẩn Thánh, vượt qua ba kiếp đầu của thiên đạo, có thể khiêu chiến Thánh nhân, nếu không tuyệt đối không thể lỗ mãng đi trêu chọc lục đại Thánh nhân trong thiên địa này, như thế sẽ để cho ngươi gặp đại kiếp không cách nào tưởng tượng nổi.
Tôn Ngộ Không nặng nề dặn dò.
- Huynh trưởng yên tâm, trong lòng hiền đệ tự có chủ ý.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, nhưng hiền đệ yên tâm, nếu ngươi ngày sau gặp khó, dù cách xa ức vạn dặm, Lão Tôn cũng sẽ cầm Thiết Bổng đứng ở bên cạnh của ngươi.
Tôn Ngộ Không chém đinh chặt sắt nói.
- Đây cũng là lời ta muốn nói với huynh trưởng.
Diệp Hiên khẽ mỉm cười nói.
- Huynh trưởng, không bằng ngươi theo ta trở về Thiên Đình, ngươi và ta trùng kiến Thượng Cổ Thiên Đình, có thể lại tái hiện uy thế của Thượng Cổ Thiên Đình.
Trong thời khắc ly biệt, Diệp Hiên lên tiếng.
- Con người của ta tự do tự tại đã quen, bị nhốt trong Linh Sơn vô tận thời gian, chịu không được bất kỳ câu thúc gì, mà ta còn có một chút chuyện muốn làm, vi huynh nhận ý tốt của hiền đệ.
Hai con ngươi Tôn Ngộ Không phiêu hốt, trong đầu hiện ra một bóng dáng xinh đẹp, vẻ tự giễu lại xẹt qua đáy mắt, giống như nhớ tới chuyện cũ nào đó không muốn nhớ lại.
- Hiền đệ, ta đi đây.
Tôn Ngộ Không bước ra một bước, đứng trên mây vàng, đằng không bay lên, hắn hướng Diệp Hiên phất phất tay, hóa thành một đạo lưu quang biến mất trong thiên địa.
Nhìn Tôn Ngộ Không rời khỏi, Diệp Hiên bất đắc dĩ thở dài, mặc dù Tôn Ngộ Không không nói muốn đi làm chuyện gì, nhưng Diệp Hiên cũng có thể đoán được đại khái, chỉ là có chút chuyện cũng không phải Diệp Hiên hắn có thể giúp, cần chính Tôn Ngộ Không đi giải quyết.
Ba hô hấp đi qua.
Diệp Hiên ôm tiểu cô nương vẫn còn mê man nhìn thoáng qua Linh Sơn bị huỷ hơn phân nửa, không có bất kỳ lưu luyến gì trực tiếp đằng không, chỉ để lại Linh Sơn hoang tàn khắp nơi, chư Phật phát ra từng tiếng kêu khóc trong Đại Lôi Âm Tự.
Đạp bước sơn hà chín vạn dặm, quay đầu không thấy Đại Lôi Âm, đây chính là trạng thái hiện tại của Diệp Hiên.
Thương Thiên rộng lớn, Thanh Minh cửu tiêu, quanh người Diệp Hiên dập dờn thần quang, ánh sáng quá mức thần ảo cũng quá mức sáng chói, tầng thứ sinh mệnh khác biệt, để Diệp Hiên bây giờ có cảm thụ khác với phương thiên địa này có cực kỳ.
Nửa bước Chuẩn Thánh, bất diệt chân linh, đây chính là cảnh giới hiện tại của Diệp Hiên, mỗi khi hắn bước ra một bước đều xuyện qua không gian hư vô, thân hình tiêu tan bất định, giống như muốn rời khỏi Thiên Địa Nhân tam giới.
Diệp Hiên ngao du giữa thiên địa, tĩnh tâm cảm thụ tu vi nửa bước Chuẩn Thánh, vừa nghĩ hư không vỡ vụn, từng tòa sơn phong đã hóa thành khói bụi, giống như ảo ảnh trong mơ, nhưng trong đó tràn ngập uy lực kinh khủng, để tâm thần Diệp Hiên lật lên sóng biển ngập trời.
- Nửa bước Chuẩn Thánh đã đáng sợ như thế, nếu ta chân chính bước vào Chuẩn Thánh, Thánh nhân không ra người nào là đối thủ của ta?
Diệp Hiên kích động lẩm bẩm, trong mắt xẹt qua một tia lăng lệ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận