Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 572 - Thời gian năm trăm năm trôi qua cực nhanh



Chương 572 - Thời gian năm trăm năm trôi qua cực nhanh




- A di đà phật.
Đa Bảo Như Lai chấp tay hành lễ, đang tụng một tiếng Phật hiệu, trên mặt lộ ra vẻ từ bi, mang đến một loại cảm giác trách trời thương dân, phật quang đầy trời nảy sinh ở trong lòng bàn tay, một cái bát màu vàng hiện ra.
- Kim Bát này, trên có thể dòm ngó Thanh Minh, dưới nhìn thấy Cửu U, chính là tiên thiên linh bảo hiếm có, tạm thời cho ngươi mượn dùng một lát.
Tiếng Đa Bảo Như Lai như chuông đồng.
Nam Hải Quan Âm trịnh trọng thu lấy Kim Bát của Phật Tổ, giữa lúc nàng muốn rời khỏi, Đa Bảo Như Lai lần nữa lên tiếng
- Diệp Hiên mặc dù đã thành ma, nhưng Linh Sơn tây phương ta phổ độ tam giới, bản phật hy vọng ngươi có thể độ hắn hướng thiện, nếu như hắn có thể quy y ngã phật, đây cũng là một chuyện đại công đức.
Nghe thấy lời Đa Bảo Như Lai, Nam Hải Quan Âm ngẩn ra, nàng tự nhiên nghe ra ý của Phật Tổ, muốn nàng thu phục Diệp Hiên quy y Linh Sơn, điều này làm cho tâm tình nàng trở nên phức tạp, cũng chỉ có thể niệm một tiếng Phật hiệu cưỡi mây đi.
- Phật Tổ, Diệp Hiên phản ra Thiên Đình, nếu như Linh Sơn ta tiếp nhận người này, há chẳng phải...?
Già Diệp Tôn Giả muốn nói gì đó nhưng lại thôi, có chút không thể nào hiểu được suy nghĩ của Phật Tổ.
- A di đà phật.
Đa Bảo Như Lai niêm hoa nhất tiếu (*) nói:
- Tam giới náo động, Xiển Triệt tranh chấp, Diệp Hiên chính là nhân vật chính trong đại kiếp lần này, nếu như hắn có thể vào Linh Sơn ta, thì có thể hóa giải đại kiếp lần này tiêu tan trong vô hình.
- Ngã phật từ bi.
Ba nghìn Yết Đế thấp tụng Phật hiệu, Bồ Tát Phật Đà còn lại tán thành gật đầu.
(*) Nói đầy đủ là: "Thế tôn niêm hoa, Ca Diếp vi tiếu." Nghĩa là: Đức Phật Thích Ca cầm cái hoa đưa lên, Ma Ha Ca Diếp mỉm cười. Đây là một câu chuyện rất quan trọng của Phật giáo, được xem là đầu mối của Phật giáo Thiền Tông.
Nam Hải Quan Âm mượn tới Kim Bát của Phật Tổ, Quảng Thành Tử chờ ở dưới Linh Sơn, hai người đứng sóng vai nhau, dưới Kim Bát của Phật Tổ chiếu rọi, một mảng phật quang tường hòa chiếu sáng trời đất, một cảnh tượng hư ảo cũng xuất hiện ở giữa Kim Bát.
- Chuyện này... Đây là Ngọc Tuyền Sơn?
Sau khi Kim Bát phơi bày cảnh tượng chiếu vào tầm mắt hai người, cũng để cho hai người đều ngẩn mặt ra, sau đó khí tức quanh người lại đều trở nên hỗn loạn.
- Không được, Ngọc Đỉnh gặp nguy hiểm.
Quảng Thành Tử kinh hô thành tiếng, đại la tiên lực trải ra, nhanh chóng lao đến Ngọc Tuyền Sơn, mà Nam Hải Quan Âm càng không dám chậm trễ theo sát ở phía sau.
Ngọc Tuyền Sơn, Kim Hà Động.
Nguyên thần của Ngọc Đỉnh Chân Nhân ảm đạm không ánh sáng, nhục thân hắn sớm đã vỡ nát không còn tăm hơi, âm thanh kêu rên hư nhược từ nguyên thần truyền đến, đại la tiên lực phiêu đãng ở trong Kim Hà Động hoàn toàn bị Diệp Hiên hút vào trong cơ thể.
Diệp Hiên đang sáng lên, đây là một loại kim quang cực hạn, hắn hô hấp thổ nạp từng đạo kim quang, càng làm cho hư không xung quanh cực kỳ vặn vẹo.
- Ừm?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên mở hai mắt ra, sắc mặt ửng hồng, nhưng lại nhìn ra ngoài Kim Hà Động, sắc mặt đang đỏ ửng trong nháy mắt đã âm lãnh xuống.
- Tới nhanh như vậy?
Diệp Hiên lẩm bẩm lên tiếng, mặc dù cách xa nhau nghìn vạn dặm, Diệp Hiên cũng có thể cảm nhận được khí tức nóng nảy của hai người Nam Hải Quan Âm, điều này cũng làm cho đôi mắt hắn trở nên âm lãnh, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Đối với việc hai người Nam Hải Quan Âm có thể tìm được chỗ của hắn, Diệp Hiên vẫn chưa có chút ngoài ý muốn nào, bởi vì hắn biết trong tam giới này có vô số linh bảo, đương nhiên sẽ có một ít linh bảo có thể truy tìm ra được tung tích của hắn.
Chỉ là Diệp Hiên cũng không phải không có chuẩn bị, Nghịch Tiên Trận đồ bao phủ, trực tiếp ẩn giấu khí tức của hắn, còn có bí pháp nguyên thần hư không làm cho hắn trốn vào hư vô, trực tiếp che đậy khí tức của hắn không còn tăm hơi.
- Diệp Hiên, ngươi không đi được, hôm nay dù lão hủ hồn phi phách tán, Thập Nhị Kim Tiên thượng cổ cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Nguyên thần Ngọc Đỉnh Chân Nhân hư huyễn, đã đi tới mức đèn cạn dầu, mà khi hắn cảm nhận được khí tức của hai người Nam Hải Quan Âm, điều này cũng làm cho hắn gào thét với Diệp Hiên dù đã sắp chết.
- Ngươi thật đúng là nói nhảm nhiều quá.
Diệp Hiên lạnh lùng cười một tiếng, giơ tay ầm ầm vỗ xuống, trong nháy mắt đã đánh Ngọc Đỉnh Chân Nhân hồn phi phách tán mà chết, càng làm cho nguyên thần truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Ông!
Hư không hỗn loạn, kim quang từng điểm, Diệp Hiên cũng không có buông tha lực lượng Nguyên Thần phá toái của Ngọc Đỉnh Chân Nhân, dưới tác dụng kinh khủng của Kiếp Tiên thuật, trực tiếp thôn phệ lực lượng Nguyên Thần còn sót của đối phương.
- To gan.
Chợt, Ngọc Tuyền Sơn cuồng bạo lay động, Kim Bát của Phật Tổ che trời che đất, rũ xuống ngàn vạn đạo phật quang phủ lấy Ngọc Tuyền Sơn, cũng là vào lúc này, Nam Hải Quan Âm cùng Quảng Thành Tử chợt xông vào trong Kim Hà Động, nhưng lại nhìn thấy một màn Ngọc Đỉnh Chân Nhân hồn phi phách tán.
- Sư huynh?
- Sư đệ?
Hai người run sợ hét to, đôi mắt đều đã phiếm hồng, nhưng lại đã không thể cứu được mạng Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
- Diệp Hiên, ta giết ngươi.
Quảng Thành Tử bạo phát Đại La tiên quang, giơ tay lên xuống vỗ tới Diệp Hiên, Nam Hải Quan Âm càng hung ác nham hiểm không tiếng động, trên bầu trời, Kim Bát của Phật Tổ phong thiên khốn địa, đã tập trung vào khí tức Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên sớm có chuẩn bị, hắn căn bản không có có bất kỳ lời nói nhảm cùng hai người, Nghịch Tiên Trận đồ cách thiên tuyệt địa, Tru Thiên kích phiêu đãng ra, làm hai loại khí tức quỷ dị khó lường phủ lấy Diệp Hiên, cũng để cho hắn trong nháy mắt biến mất ở trong Kim Hà Động.



Bạn cần đăng nhập để bình luận