Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 502 - Hắc ám vô biên (2)



Chương 502 - Hắc ám vô biên (2)




Nhưng đến khi Dương Tiễn phát hiện Diệp Hiên đang dùng hắn ma luyện cho tu vi mình, cuối cùng cũng không nhịn được, hắn muốn lấy ra lá bài lớn nhất của mình, chiến một trận cuối cùng với Diệp Hiên.
Bầu trời ngưng trệ, hư không cuồn cuộn, dung nham chảy dài triệu dặm trên mặt đất, thiên địa đều tràn ngập khói lửa, những cột khói đen cuồn cuộn già thiên cái địa, chỉ có hai vệt kim quang nở rộ trên trời, không bị cảnh tượng tan biến này ảnh hưởng.
Giống như trong chỗ u minh có xúc động, cơ thể hai người dần dần khôi phục lại bình thường, lại tiếp tục giằng co với nhau, chỉ là phương thiên địa này đang ngưng trệ, giống như vạn vật đều muốn điêu linh vào thời khắc này.
Ô!
Ùng ùng!
Gió bắt đầu nổi, đây là cương phong thiên địa, tiếng sấm, đây là Cửu Thiên Thần Lôi.
Dương Tiễn không rít gào, cũng không rống giận, hắn trở nên cực kỳ bình tĩnh, chỉ là thân thể của hắn lại đang dần dần hư huyễn, giống như hóa thành một cái động màu đen khủng bố, muốn thôn phệ chư thiên vạn vật.
Diệp Hiên nhíu mày, sắc mặt cũng dần dần trở nên nghiêm trọng, hắn rất hiểu Dương Tiễn, bởi vì hắn biết Dương Tiễn có thể được gọi là chiến thần tam giới, chỗ dựa lớn nhất chính là thiên phú thần thông của hắn, đây cũng là con bài lớn nhất chưa lật của hắn.
Địa Tiên Giới có một truyền thuyết liên quan tới Dương Tiễn.
Dương Tiễn có thể được gọi là người mạnh nhất dưới Đại La Kim Tiên, cũng không phải nói tu vi của hắn vô địch cùng kỳ, mà là thiên phú thần thông quá mức đáng sợ, coi như Đại La Kim Tiên cũng không dám đón đỡ.
Thiên địa pháp nhãn, tiên quang tan biến, mà đây chính là đòn mạnh nhất của Dương Tiễn.
Con mắt dọc thứ ba của hắn chính là thiên đạo ban tặng, có uy năng bất khả tư nghị, Diệp Hiên đã từng thử một lần, ở trong một lần kia, hắn bị đánh trọng thương hấp hối, nếu không phải có Tru Thiên kích che chở, có lẽ hắn cũng đã chết dưới thiên địa pháp nhãn của Dương Tiễn.
Mà khi đó Dương Tiễn lại thân bị trọng thương, hiện tại tu vi của hắn cũng không chút tổn hao nào, chính là đang ở thời kì tốt nhất, cho nên nếu như hắn thi triển ra thiên địa pháp nhãn, nhất định còn kinh khủng hơn so với lần ở sáu trăm năm trước kia.
- Bụi về bụi, đất về đất.
Dương Tiễn bình tĩnh lên tiếng, tiên quang thông thiên tiếp dẫn trời và đất, bầu trời vô tận rung động ầm ầm, con mắt dọc thứ ba tại mi tâm hắn đang hơi mở ra, trong bầu trời nghìn vạn dặm, một pháp nhãn thiên địa đáng sợ đang được ngưng tụ ra.
Trời cao đất rộng, tiên quang ung dung.
Dương Tiễn bình tĩnh nhìn đến Diệp Hiên, trầm giọng nói:
- Diệp Hiên, kỳ thực ta rất bội phục ngươi, ngươi chỉ là người của một vùng đất lưu đày, nhưng lại có thể đi tới được hôm nay, quả thật rất không dễ dàng, nếu như lại cho ngươi vạn năm mặc dù ngươi có thể đến Đại La Kim Tiên siêu thoát ra ngoài thiên địa, không ở trong ngũ hành, ta cũng sẽ không cảm thấy lạ. Nếu như năm xưa ngươi và ta không có kết thành hận thù, có lẽ chúng ta còn có thể làm bằng hữu, đáng tiếc, hôm nay ngươi lại phải chết ở nơi này.
Dương Tiễn đứng ngạo nghễ giữa đất trời, âm thanh của hắn rất bình tĩnh, tiên quang quanh người đã hơi nhộn nhạo, giống như đang nói một chuyện chuyện rất bình thường, chỉ là đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại dần dần trở nên lạnh lùng vô tình.
Nhìn Dương Tiễn ngạo nghễ lãnh đạm, Diệp Hiên cười, hắn thật cười, chỉ là nụ cười của hắn rất khinh miệt, giống như đang nghe được một chuyện cực kỳ buồn cười.
- Nếu như ta là ngươi ta cũng sẽ không nói nói nhảm nhiều như vậy, phàm là kẻ thù của ta, kết quả của hắn cũng chỉ có một con đường chết, ngươi nói nhảm quá nhiều rồi.
Ông!
Bầu trời đổ nát, hư không đong đưa, mi tâm Diệp Hiên đang sáng lên, đó là ánh sáng sát phạt thông thiên động địa... Tru Thiên kích phiêu đãng ra từ mi tâm hắn, lệ khí sát phạt xuyên qua cổ kim phủ đầy mặt đất.
Không có bất kỳ sơ suất nào, cũng sẽ không đặt mình vào trong nguy hiểm, đây chính là chuẩn tắc hành sự của Diệp Hiên, đối mặt thiên địa pháp nhãn của Dương Tiễn, Tru Thiên kích mới là thứ có thể giúp hắn giết chết đối phương.
- Thiên địa pháp nhãn, tiên quang tan biến!
Ông!
Dương Tiễn ngửa mặt lên trời gào thét, cũng không giữ lại chút nào, con mắt dọc thứ ba của hắn rốt cuộc cũng đã mở ra, bầu trời vô tận kia cũng theo đó mà tan biến, tiên quang tan biến hủy thiên diệt địa từ giữa bầu trời rũ xuống, khí cơ yên diệt vạn vật nở rộ tại nhân gian giới.
- Sát sinh thiên địa!
Mái tóc Diệp Hiên tung bay, Tru Thiên kích đang nở rộ ánh sáng sát phạt, một chút hàn mang chiếu phá vạn cổ thương mang, lại tựa như trở thành duy nhất trong thiên địa, cũng để cho phương thiên địa này rơi vào giữa bóng tối vô biên.
Tiên quang tan biến, bóng đêm vô tận, nhân gian giới lại không còn chút ánh sáng nào, không có ai biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không người nào biết sau cùng hai người là ai thắng ai thua, chỉ là một loại khí tức yên diệt vạn vật đang nhộn nhạo khắp nhân gian giới.
Thiên địa không còn ánh sáng, thế gian chỉ có bóng tối vô tận, không cách nào hình dung loại hắc ám này, nhưng lại làm cho người ta sợ hãi không cách nào diễn tả được.
Tru Thiên kích, trọng bảo sát phạt đệ nhất vạn cổ, không có ai biết lai lịch của nó, cũng không người nào biết nền móng của nó.
Trong truyền thuyết cổ lão.
Thiên địa sơ khai, vạn vật sinh sôi, Tru Thiên kích đã tồn tại trên thế gian, lại có người nói nó là theo hỗn độn mà đến, trong đó càng cất giấu một bí mật kinh thiên.
Có người suy đoán bí mật này có liên quan cùng với việc thành thánh, cũng có người suy đoán Tru Thiên kích cũng không phải vật của tam giới, chính là ở bên ngoài hỗn độn mà đến, thế nhưng cho dù là dạng đồn đãi gì, cũng làm cho Tru Thiên kích lộ vẻ thần bí khó lường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận