Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 203 - Nhân chứng tính thời khắc (2)



Chương 203 - Nhân chứng tính thời khắc (2)




Diệp Lăng Thiên, rõ ràng đã hơn trăm tuổi, nhưng hắn mày kiếm mắt sáng khí chất siêu nhiên, ngược lại nhìn trông giống như một thanh niên, hắn chậm rãi mở miệng nói:
- Diệp mỗ một người một kiếm là đủ, hà tất gì còn cần tiểu bối trợ trận?
Bá đạo sắc bén, không có chút khiêm tốn chút nào, đây chính là câu trả lời của Diệp Lăng Thiên, cũng để cho phóng viên hơi xấu hổ, không biết nên chuyển đề tài kế tiếp như thế nào.
Người chủ trì ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ của mình, tiếp tục nói:
- Có lời đồn thổi rằng, ngài vẫn muốn thu nhận một cô gái làm truyền nhân của ngài, nhưng cô gái đó vẫn luôn từ chối, không biết chuyện này là có đúng hay không?
Phóng viên vừa nói đến vấn đề này thì lập tức khiến cho Diệp Lăng Thiên hơi yên lặng, qua một lúc sau mới chậm rãi gật đầu nói:
- Không sai, quả thật có việc này, nhưng người khiến cho Diệp để vào mắt cũng không nhiều, cô gái này có thiên tư cực cao, hoàn toàn chính xác chính là kỳ tài tu luyện trăm năm khó gặp.
- Nghe đồn, cô gái này tên là Linh Lung, cô một mạch từ chối ngài, chính là bởi vì một người, mà này chính là người đã từng đẩy lùi thú triều, Diệp Hiên tiên sinh, không biết ngài đối với chuyện này có cảm tưởng gì không?
Khi người chủ trì nhắc tới hai chữ Diệp Hiên này, sắc mặt Diệp Lăng Thiên rõ ràng đã thay đổi không tốt, mà sau đó hắn lại cười khẩy nói:
- Hạ quốc rộng lớn, trăm năm trôi qua như thoi đưa, Diệp Lăng Thiên ta tự hỏi trọn đời chỉ bị bại một lần, mà người đó chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ Trầm Tuyệt Tiên. Ngoại trừ Trầm Tuyệt Tiên, Diệp mỗ chẳng bao giờ bội phục qua bất kỳ kẻ nào, trăm năm qua, càng không có người nào có thể tiếp ba kiếm của Diệp mỗ, một tiểu bối hậu thế làm sao có thể đánh đồng cùng ta?
Theo những gì Diệp Lăng Thiên vừa nói ra, người chủ trì tức thì hưng phấn.
Tuy Diệp Lăng Thiên ngoài sáng không có chỉ đầu mâu thẳng tới Diệp Hiên, nhưng trong những gì đã nói ra, ý tứ khinh thường đã cực kỳ rõ ràng, mà cái này lại như là một thông báo lớn, tất nhiên có thể đề cao tỉ lệ người xem cho đài truyền hình thật lớn.
- Xin Kiếm Thần tiền bối chớ trách, vị Diệp tiên sinh này là người đã từng giết Lý Hoán Thiên, càng giết chết Tuyệt Thiên Đao Thần ngay tại chỗ, bằng tu vi của người đó chẳng lẽ còn không phải ngài... ?
Không đợi người chủ trì nói xong, Diệp Lăng Thiên cười lạnh nói:
- Lý Hoán Thiên cùng Bá Đao cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi, cuộc thăm hỏi này đến đây kết thúc được rồi.
- Oa, Kiếm Thần tiền bối rất đẹp trai.
Thiếu niên Cố Bắc Thần kích động khoa tay múa chân.
- Ừ, Kiếm Thần tiền bối tuy bá đạo một chút, nhưng lại đi giết dị thú ở khắp nơi, đủ để cho chúng ta tôn kính.
Cố Hiểu Hiểu gật đầu tán thưởng nói.
Diệp Hiên đạm nhiên xem ti vi, cũng không có tỏ bất kỳ thái độ gì, cái này ngược lại làm cho chị em hai người hơi cảm thấy kỳ quái, thiếu niên càng là hiếu kỳ nói:
- Đầu gỗ, nhìn thấy Diệp Kiếm Thần mà sao anh một chút kích động cũng không có vậy?
- Sao tôi phải kích động? Chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Diệp Hiên đạm mạc lên tiếng, sau đó lại tiếp tục ăn cơm, trông vô cùng bình tĩnh.
Nghe thấy ngữ điệu của Diệp Hiên, sắc mặt chị em hai người trở nên cổ quái, hiển nhiên Diệp Hiên quá mức cuồng ngạo, thậm chí ngay cả Diệp Lăng Thiên cũng đều không để vào mắt.
- A!
- Cứu... cứu mạng.
Giữa lúc thiếu niên còn muốn hỏi thì lại bất chợt nghe từ trong Tiểu Hà thôn truyền đến những tiếng hét hoảng sợ, cũng để cho chị em hai người biến sắc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Ừm?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, đôi mắt xẹt qua một tia huyết quang, thần thức tràn ngập ra, một hình ảnh cực kỳ máu tanh cũng xuất hiện ở trong đầu hắn.
- Huyết hồn sao? Có chút ý tứ, xem ra thời khắc nhân chứng tính rốt cụôc cũng đã đến.
Diệp Hiên nỉ non lên tiếng, nhưng lại vẫn chưa khiến cho hai chị em chú ý tới.
- Đi, nhanh lên, đi xem xảy ra chuyện gì.
Cố Hiểu Hiểu lo lắng lên tiếng, cô nhanh chóng mặc một chiếc áo khoác rồi vội mở cửa chạy ra phía ngoài, mà em trai cô cũng nhanh chóng đi theo sau.
Đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy như cổ đàm vậy, hắn nhìn bóng lưng hai người, lại rù rì nói:
- Cố Hiểu Hiểu, khi con người đối mặt với cái chết, lúc này cái gọi là thôn dân hiền lành sẽ bộc lộ ra tính đê hèn của con người, tôi xem cô còn có thể kiên trì với lý luận nhân tính bản thiện nữa không?
...
Trong Tiểu Hà thôn!
Rất nhiều thôn dân tập kết ở trong thôn, bọn họ đang sợ hãi kêu to, nguyên nhân là vì có một huyết ảnh đang bước chậm đi tới chỗ bọn họ, mà quanh thân nó lại là mùi máu tanh bạo ngược mà tàn nhẫn, càng làm cho những thôn dân này kinh sợ bất an.
- Huyết thực... Thật là nhiều huyết thực....
Huyết ảnh kích thích lên tiếng, một mảnh huyết quang dâng lên, trong nháy mắt đã biến một gã thôn dân thành thây khô, tinh khí huyết hồn nồng đậm kia trực tiếp bị nuốt vào trong bụng, càng làm cho huyết ảnh thỏa mãn tru lên.
- Chuyện này... Đây là cái gì?
Có thôn dân sợ hãi kêu to.
- Không.
Còn có phu nhân lên tiếng khóc.
- Mọi người đừng sợ, chúng ta liều mạng với nó.
Dao bầu, súng săn, còn có cái cuốc, các loại các dạng vũ khí xuất hiện ở trong tay thôn dân, bọn họ gắt gao đem huyết ảnh xúm lại, chỉ là sắc mặt lại cực kỳ tái nhợt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận