Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 191 - Trầm luân (1)



Chương 191 - Trầm luân (1)




Một lệ quỷ phiêu đãng ra, không ngừng vờn quanh ở bên người Diệp Hiên, hắn nhô ra hai mắt đáng sợ, máu đang tí tách đang chảy xuôi trên mặt, đây chẳng phải là tên Vũ Quân bị Diệp Hiên giết chết ở thành phố Giang Nam sao?
- Thúc... Thúc thúc... Ngươi... Còn nhớ ta không?
Một âm thanh yếu ớt truyền đến, chỉ thấy một đứa trẻ non nớt với đôi mắt đổ máu, cái cổ sớm đã bị bẻ gẫy, đang ngẹo đầu cười âm hiểm nhìn về phía Diệp Hiên, đây không phải đứa bé của Nam Cung gia kia sao?
- Diệp... Hiên... Ta... Chết rất thảm... Ngươi trả mệnh lại cho ta.
Anh em Lý gia với cái đầu tách rời đang dẫn đầu theo tới Diệp Hiên, cái nụ cười giả tạo thê lương không cam lòng kia, liếc mắt nhìn lại, lòng sinh sợ hãi cực lớn.
- Diệp... Diệp Hiên... Ngươi giết ta... Ta muốn mang ngươi xuống địa ngục.
Cổ Đỉnh Thiên cả người đổ máu, đang cười thảm đi tới Diệp Hiên.
Âm phong trận trận, vong hồn khóc than, những bóng dáng từng bị Diệp Hiên giết không ngừng xuất hiện ở bên người của hắn, những oan hồn lệ quỷ này lúc khóc lúc cười, hai bàn tay kia trắng hếu kia càng là chộp tới Diệp Hiên.
Oán khí đầy trời, vong hồn lấy mạng, huyết hải đang bốc hơi lên, đất trời đang than khóc, Diệp Hiên thân ở trong đó, sắc mặt hắn vẫn không có một gợn sóng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn rất nhiều vong hồn đang lao tới lấy mạng hắn.
- Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm, ta có thể giết các ngươi một lần, thì có thể giết các ngươi lần thứ hai, mặc dù Diệp Hiên ta bị đánh vào Vô Gian Địa Ngục, cũng là Chủ Nhân Địa Ngục vạn quỷ!
- Thiên địa nổ vang, vạn vật tịch diệt, Diệp Hiên tàn khốc dữ tợn, quanh người hắn nở rộ lệ khí thông thiên, cái khí tức tuyệt độc mà bạo ngược kia càng làm cho huyết hải vô tận càn thêm bốc lên.
- Chết hết đi cho ta.
Ùng ùng!
Quanh thân Diệp Hiên bạo phát ma quang trùng tiêu, hắn đấm ra một quyền, trực tiếp đánh Vũ Quân nổ nát thành cặn bã, kiếm chỉ chém ra yên diệt anh em Lý gia đang hét thảm, đứa bé Nam Cung gia kia cũng trực tiếp bị hắn bóp vỡ đầu mà chết.
Những nơi Diệp Hiên đi qua, oan hồn lệ quỷ lại càng thêm hét thảm, huyết hải vô tận đang lăn lộn, hắn giống như hóa thành người đồ huyết hải, những chỗ hắn qua tạo thành sát lục vô biên.
- Giết một người là tội phạm, đồ vạn kẻ là anh hùng, đồ được chín trăm vạn, tức là hùng trong hùng.
Diệp Hiên cuồng bạo gào thét, đấm ra một ma quyền thông thiên giống như đánh nát thiên địa cổ kim, oan hồn lệ quỷ vô tận càng là kêu thảm thiết run lẩy bẩy, tất cả đều yên diệt ở dưới quyền của hắn.
Ùng ùng!
Huyết hải phá toái, thiên địa đong đưa, huyễn cảnh trong tâm ma rạn như mạng nhện, giống như đều muốn phá toái thành cặn bã.
- Huyễn cảnh tâm ma nho nhỏ, chỉ bằng những yêu ma quỷ quái này làm sao có thể làm tổn thương được ta?
Giọng Diệp Hiên bá thiên tuyệt địa, khí tức làm càn bướng bỉnh phủ đầy trời đất, hắn bước ra một bước đã đi ra khỏi huyễn cảnh huyết hải, con sông máu sau lưng vào thời khắc này cũng đã ầm ầm nổ nát vụn.
Rầm rầm rầm...
Lục đạo pháp tắc nổ vang, môn hộ xuất hiện, sáu cánh cửa của lục đạo luan hồi từ từ luân chuyển ở sau lưng Diệp Hiên, giống như sáu viên hành tinh to lớn đang chuyển động vậy, càng là nhộn nhạo ra khí tức Táng Thiên diệt địa.
Đây là Diệp Hiên ngưng tụ ra, hắn muốn dựa vào lục pháp tắc bài trừ huyễn cảnh tâm ma.
Ông!
Thời gian giống như đang đảo ngược, không gian tựa như đang treo ngược, nơi Diệp Hiên đứng đát trời đang ù ù chuyển động, không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, một hình ảnh mới xuất hiện ở trước mặt Diệp Hiên, điều này cũng làm cho sắc mặt hắn trong nháy mắt lại trở nên âm trầm xuống, trong mắt càng là xẹt qua một tia kiêng kỵ.
Một tòa tiểu viện xưa cũ, những tiếng cười đùa vang dội, còn có khuôn mặt từ ái, hương thơm đập vào mặt lại khiến bụng dạ khó nhịn, cái vẻ ôn tình kia không ngừng tập kích tới Diệp Hiên.
Đã là con người thì đều có sợ hãi, giữa nội tâm mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy bất an đối với một vài thứ, ngay cả Diệp Hiên cũng không có gì ngoại lệ.
Diệp Hiên tự nhận, hắn có thể muôn đời sát sinh, càng không sợ độc chiến cửu thiên, dù cho là địch cùng thiên địa, hắn cũng không có nửa điểm lùi bước.
Chỉ là, một màn trước mắt này lại làm cho lòng Diệp Hiên sợ run, không biết nên đối mặt như thế nào.
Mẹ hiền, em gái, em trai!
Ba người chí thân trông rất sống động, đang ở trong một cái sân nhỏ mỉm cười với Diệp Hiên.
Đôi mắt Diệp Hiên có chút ngẩn ngơ, ở sâu trong ký ức của hắn, tòa tiểu viện này chính là nơi hắn đã từng sinh sống, một năm kia hắn chỉ mới năm tuổi.
Thật lâu, lâu đến nỗi Diệp Hiên cảm giác mình như trãi qua một giấc mộng, giấc mộng này mãi vẫn chưa tỉnh, giống như đưa hắn mang về cái năm tháng hồn nhiên mà ngây thơ kia.
Theo dục vọng thành tiên đến quyền lợi Thiên Đế, cho đến oan hồn lấy mạng, các loại Tâm Ma Kiếp khó bị Diệp Hiên nổ nát từng người, bởi vì tâm Diệp Hiên vững như bàn thạch, căn bản không bị ngoại vật làm lay động.
Rốt cục, thứ đáng sợ nhất tâm ma đại kiếp sinh ra, đó chính là thân tình mà Diệp Hiên vẫn mãi quyến luyến.
Diệp Hiên biết rất rõ, thân tình đối với hắn mà nói là một loại cảm giác ấm áp, là một loại cảm giác ỷ lại, nhưng cũng chính là loại thân tình này đã khiến cho hắn bị ràng buộc, làm cho hắn một mạch dừng lại ở cái thế giới này, càng lộ vẻ bó tay bó chân.
Diệp Hiên làm sao không biết, chỉ cần hắn đoạn tuyệt thân tình, chuyên tâm truy cầu con đường thông thiên, có thể là hắn đã sớm phi thăng Địa Tiên Giới, trở thành tiên nhân trong truyền thuyết kia?
Chỉ là, Diệp Hiên là một con người, con người có máu có thịt, hắn tuy thâm độc tàn nhẫn, đối đãi với kẻ địch tàn khốc vô tình, nhưng những gì hắn làm, chỉ là vì truy tìm thứ hắn mong muốn ở sâu trong nội tâm.
Hai lựa chọn, rốt cục lại đặt trước mặt Diệp Hiên.
Hoặc là, giết chết người chí thân, đạp trên con đường thông thiên.
Hoặc là, trầm luân khổ hải, muôn đời không được siêu sinh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận