Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 451 - Chôn cất xuống cố thổ (2)



Chương 451 - Chôn cất xuống cố thổ (2)




Mặt đất vắng lặng, thành thị sụp đổ, số lượng lớn kiến trúc tàn phá có thể thấy được ở khắp nơi, giống như đang lộ ra vết tích lịch sử thê lương không gì sánh được đã trôi qua trong năm trăm năm này cho Diệp Hiên.
Sắc mặt Diệp Hiên trở nên hung ác nham hiểm, hắn đạp trời rơi xuống, mỗi một nơi hắn đi qua, không còn được gặp lại những ngôi nhà quen thuộc kia.
Diệp Hiên bước chậm đi về phía trước trên mãnh đất hoang vắng, mỗi một bước của hắn bước ra, bầu không khí tại phương thiên địa này liền nghiêm trọng thêm một phần, cho đến mây trời trăm vạn dặm xung quanh dần dần hắc ám, còn có lôi đình khủng bố tàn sát ở trong tầng mây.
Ùng ùng.
Vạn đạo thiên lôi cuồng bạo nổ vang, lôi quang xanh thẳm cắt ngang bầu trời, mưa to xối xả rơi xuống, lại không hề làm ướt Diệp Hiên dù chỉ một chút.
Tiên nhân giận dữ, thiên địa lật úp.
Càng chưa nói Diệp Hiên đường đường là La Thiên Huyền Tiên.
Tâm thần hắn ba động trực tiếp ảnh hưởng đến triệu dặm pháp tắc của thiên địa, làm cho phía thế giới này phập phồng theo tâm tình của hắn.
Triệu dặm bầu trời đang đong đưa, hư không vô tận đang vặn vẹo, lấy Diệp Hiên làm trung tâm, La Thiên Tiên Quang ba động đang không ngừng dập dờn, nếu không phải Diệp Hiên cực lực áp chế, chỉ sợ sẽ xảy ra đại kiếp diệt thế.
Bước chậm trong mưa, tiên quang che thân, cho đến khi Diệp Hiên đi tới trước một mảnh sân đổ nát, trong mắt của hắn xuất hiện một tia phức tạp.
Một niềm vui mừng, một sự tang thương, còn có một nỗi hoài niệm, trong mắt Diệp Hiên có quá nhiều tâm tình phức tạp.
Hắn lẳng lặng nhìn mảnh sân đổ nát, đôi mắt khép mở chỉ có tang thương cùng cô tịch, còn có một tia ký ức ấm áp năm xưa không thể nào tiêu tan.
Diệp Hiên lẳng lặng nhìn nơi đây, tiên quang quanh người đã dần dần phai đi.
Cửa sắt rỉ sét sớm đã bị tháng năm ăn mòn, bốn bên sụp đổ, trong sân nhà là cảnh hoang tàn khắp nơi, qua tiếp một ít thời gian nữa sẽ trở thành tro bụi.
Nơi đây là ngôi nhà năm xưa Diệp Hiên ở lại trong thành phố Giang Nam, cũng là nơi hắn trưởng thành khi còn nhỏ, còn có rất nhiều hồi ức của hắn lúc đó.
Diệp Hiên đẩy cửa sắt rỉ sét loang lổ ra, theo một tiếng trần muộn truyền đến, cửa sắt sớm đã hủ hóa rớt xuống đất, tan vỡ không còn gì.
Vẻ tự giễu xẹt qua đáy mắt Diệp Hiên, chỉ mới năm trăm năm trôi qua, dưới sự ăn mòn của tháng năm, nhà cửa quen thuộc trong trí nhớ đã không còn tồn tại.
Bước chậm đi vào, thờ ơ lạnh nhạt, Diệp Hiên bình phục nỗi lòng kích động của mình, đi qua mỗi một tấc đất trong nhà, hắn cũng không còn nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc kia nữa, chỉ còn lại rách nát.
Cái bàn hủ hóa, bức tường rạn nứt bất kham, chiếc TV cổ xưa sớm đã nhìn không ra dáng dấp ban đầu, ảnh chụp treo trên vách tường mờ nhạt ảm đạm, không còn có hình ảnh hắn chụp chung cùng với người nhà.
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, cả người lộ vẻ trầm tĩnh mà cô tịch, hắn cứ như vậy đứng ở trong ngôi nhà ngày xưa, giống như đang cảm nhận thứ gì đó.
Mặt trời lặng mặt trăng lên, sao sáng khắp trời.
Bảy ngày bảy đêm trôi qua, Diệp Hiên vẫn không hề nhúc nhích, cho đến ngày thứ chín khi ánh mặt trời mọc lên trên cao, một tia nắng chiếu xuống trên khuôn mặt, cũng để cho hắn từ từ mở hai mắt ra.
- Minh Phủ đã sớm biến mất, thành phố Giang Nam đã bị huỷ diệt, chỉ vì muốn xóa bỏ lịch sử ta từng tồn tại, duy chỉ có tổ trạch năm xưa của ta không dám động, xem ra ngươi thật sự rất sợ ta.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
Diệp Hiên cũng không ngu dốt, thành phố Giang Nam đều đã bị huỷ diệt, duy chỉ có tổ trạch của hắn còn sừng sững, đây cũng nói người hủy diệt thành phố Giang Nam kia biết Diệp Hiên hắn, cũng biết truyền thuyết năm xưa về hắn, cuối cùng không dám ra tay với tổ trạch, mặc cho tổ trạch Diệp Hiên dần dần điêu linh trong năm tháng.
- Thương hải tang điền, tuế nguyệt vô tình, thế gian đảo mắt đã năm trăm năm, vậy hãy để cho ta tự tay chôn cất nơi đã từng chết qua này đi.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, La Thiên Tiên Quang quanh thân nhộn nhạo, chuyện cực kỳ khủng bố xuất hiện.
Ùng ùng.
Triệu dặm bầu trời rung chuyển bất kham... Vô tận thiên lôi rơi xuống, đánh thành phố Giang Nam vỡ vụn không còn gì, ngay cả tổ trạch của Diệp Hiên cũng không ngoại lệ.
- Gió tới!
Thiên địa cuồng phong gào thét cuống tới, cũng mang đi nỗi nhớ sau cùng của Diệp Hiên.
- Mưa tới!
Mưa rào tầm tã hóa thành con sông to lớn trăm ngàn dặm, cọ rửa sạch thành phố Giang Nam đổ nát.
- Địa nứt!
Ùng ùng!
Địa chấn giống như động đất cấp mười hai, triệu dặm mặt đất dần dần nứt ra, khe đất kia như vực sâu đáng sợ, giống như miệng một con ác thú cắn người, lộ vẻ thần bí đáng sợ.
- Chôn cất!
Thành phố Giang Nam tàn phá dần dần trầm xuống, triệu dặm mặt đất cũng dần dần hợp lại, phương thiên địa này đã không còn có thành phố Giang Nam tồn tại.
Phía dưới bầu trời, trong hư không.
Diệp Hiên mặc một bộ đồ màu đen, mái tóc đen tung bay trong gió, tiên quang lạnh lùng từ từ nở rộ quanh người, hắn nhìn lại cố thổ của mình lần cuối, dường như muốn đặt những ký ức này vào sâu trong trí nhớ.
Qua một lúc sau, Diệp Hiên lại không có quyến luyến, bước ra một bước, một đám mây đen cũng xuất hiện dưới chân, cả người cũng biến mất ở trong thiên địa.

Cổ ngữ có nói: Vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân.
Những lời này không có ý tứ châm chọc, chỉ nói là thời điểm một người đang khốn cảnh, hoàn cảnh sinh tồn chịu phải hạn chế nghiêm trọng, vì để được sinh tồn, sẽ làm ra một ít thủ đoạn ác độc.
Hoàng bàn tử hiện tại quả thật là một điêu dân đang ở trong rừng sâu núi thẳm mênh mông vô bờ, máu tươi không cầm được mà tràn ra từ khóe miệng, cả người trên dưới dính đầy vết máu, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị một ít mãnh thú trong sơn lâm tập kích, nhưng hắn đã đi tới đường cùng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận