Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2685: Vị cuối cùng chí cường

Chương 2685: Vị cuối cùng chí cường
Sau một khắc, vẻ mặt Diệp Hiên ngẩn ra, hắn cảm giác được một cỗ khí tức, một cỗ khí tức mơ hồ phù hợp cùng vũ trụ hỗn độn.
Mà nguồn gốc của cỗ khí tức này đang ở Tây Vực, điều này cũng làm cho Diệp Hiên có chút nghi hoặc, theo lý mà nói nguyên hội thứ mười hai đã mở ra một trăm triệu năm thời gian, vị chí cường cuối cùng hẳn là ở trung ương đại vực, không ngờ lại ở Tây vực biên thùy.
Răng rắc.
Diệp Hiên một bước lên trời, di thiên hoán địa mà đi, sau một khắc đã xuất hiện ở trong Tây Nguyên đại vực.
...
Hỗn độn đại thế giới chia làm năm vực, phồn hoa nhất cường thịnh nhất tự nhiên là trung ương đại vực, tứ vực còn lại cũng không cách nào so sánh cùng trung ương đại vực.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên đứng trên bầu trời Tây vực, hắn đang tĩnh tâm cảm thụ khí tức của vị chí cường cuối cùng, sau một khắc thân hình hắn biến đổi, lần thứ hai biến mất ở trên bầu trời.
...
Đây là một ngọn núi hoang vắng đầy thê lương, toàn bộ ngọn núi ngăm đen đỏ thẫm, từng luồng sóng nhiệt đáng sợ tản mát ra từ trong núi, trong thiên địa càng tràn ngập khí tức lưu huỳnh gay mũi.
Đây là một ngọn núi lửa thẳng vào mây trời, miệng núi lửa kia còn có ánh lửa chiếu rọi, thỉnh thoảng có nham thạch nóng chảy đáng sợ lăn ra, làm cho phiến thiên địa này đều bị vây trong cảm giác cực nướng.
Diệp Hiên vừa mới xuất hiện ở chỗ này, hắn đã nhìn thấy một thiếu niên đang leo núi.
Thiếu niên này cõng một cái giỏ trúc, nhảy nhót giữa núi, hái từng đóa hỏa linh chi, màu da xích đồng thể trạng tinh tráng, giữa hai hàng lông mày càng có thành thục không giống tuổi tác của hắn.
- Có ý tứ, vị chí cường cuối cùng dĩ nhiên là một thiếu niên, hơn nữa nguyên hội thứ mười hai đã mở ra ức năm thời gian, hắn thế mà còn chưa bước vào con đường tu luyện.
Diệp Hiên ngạc nhiên.
Nếu Diệp Hiên đã tìm được người hắn muốn tìm, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, bước ra một bước đã xuất hiện bên cạnh thiếu niên.
- Tiểu gia hỏa, ngươi gọi là gì.
Diệp Hiên đột ngột xuất hiện, nhất thời khiến thiếu niên kinh hãi biến sắc, phất tay chém đao bổ củi đang cầm về phía Diệp Hiên, xem tư thế đủ tàn nhẫn đủ nhanh, căn bản không có nửa điểm do dự.
- Tuổi còn nhỏ, quyết đoán như thế, không tệ.
Diệp Hiên chưa nhúc nhích, thiếu niên dừng lại giữa không trung, vẻ mặt nặng nề nhìn về phía Diệp Hiên, đôi mắt hung ác như sói, nhưng lại mơ hồ mang theo một tia sợ hãi.
Thiếu niên biết mình gặp phải tu sĩ, nếu không vừa rồi một đao kia nặng chừng ngàn cân, tất có thể chém giết đối phương.
Hiện tại thân mình không thể động đậy, hiển nhiên bị đối phương thi pháp gây nên.
- Tiểu tử Ninh Xuyên, không biết tiền bối là ai, vì sao khó xử ta?
Thiếu niên Ninh Xuyên không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ là nắm rất chặt đao bổ củi trong tay, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên mơ hồ xẹt qua một tia sát khí.
- Ninh Xuyên?
Diệp Hiên gật gật đầu, khen ngợi:
- Tên rất hay, ngươi có nguyện bái ta làm thầy?
- Bái sư?
Ninh Xuyên ngẩn ra, sau đó chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta chưa bao giờ tin tưởng loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này, tiền bối có mục đích gì, nói thẳng đi.
- Đầu óc rõ ràng, tư duy chặt chẽ, hơn nữa tâm ngoan thủ lạt, đích thật là một tài năng có thể sáng tạo.
Nếu như nói vừa rồi Diệp Hiên chỉ cảm thấy thiếu niên là người quả cảm, không làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng hiện tại Diệp Hiên lại có chút thưởng thức thiếu niên.
Chỉ có mười mấy tuổi, nhưng tư duy đã chặt chẽ như thế, đích thật rất đáng quý, điều này cũng làm cho Diệp Hiên nhớ tới mình lúc còn thiếu niên.
- Ta có thể bồi dưỡng ngươi thành chí cường của nguyên hội thứ mười hai, mà ngươi chỉ cần tìm cho ta một món đồ, đây chính là giao dịch giữa ngươi và ta.
Diệp Hiên đi thẳng vào vấn đề.
- Chí Cường?
Ninh Xuyên ngẩn ra, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ kỳ quái nhìn về phía Diệp Hiên, tuy rằng hắn không có phương pháp tu luyện, nhưng hiểu được rất nhiều, càng biết mỗi một nguyên hội đều có một vị chí cường làm chúa tể.
Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một người, nói sẽ bồi dưỡng hắn thành chí cường, mà cái giá phải trả chính là tìm được một thứ cho hắn, đối với Ninh Xuyên mà nói, thật sự có chút không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Tại sao ta phải tin tưởng ngươi?
Vẻ mặt Ninh Xuyên tràn đầy đề phòng nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt có vẻ không tin.
Diệp Hiên cười, hắn cũng không giải thích nhiều lắm, chỉ vung ống tay áo, phương thiên địa này đều đã vặn vẹo đến đáng sợ, núi lửa thông thiên vốn không mọc cỏ, lại tỏa ra sinh cơ bừng bừng, một tòa thanh sơn nguy nga hiện ra.
Thủ đoạn như thế, nhất thời khiến Ninh Xuyên kinh hãi ngây dại tại chỗ, càng không thể tin vào mắt mình.
- Bây giờ ngươi có nguyện bái ta làm thầy không?
Diệp Hiên nói.
Bùm bùm.
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, suy nghĩ trong đầu Ninh Xuyên xoay chuyển, trực tiếp quỳ xuống, càng hung hăng dập đầu cho Diệp Hiên.
Đối mặt với tu sĩ thần thông quảng đại, không nói hắn rốt cuộc có phải lừa gạt mình hay không, chỉ là phần bản lĩnh này đã là hắn không thể đạt tới, Ninh Xuyên tự nhiên sẽ không bỏ qua phần cơ duyên này.
- Đệ tử bái kiến sư...
Chợt.
Không đợi Ninh Xuyên bái sư, một đạo âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên trong thiên địa.
- Bái hắn làm sư phụ cũng không có chỗ tốt gì, không bằng tiểu tử ngươi bái ta làm sư phụ, như thế nào?
Một tòa hắc ám thiên uyên đáng sợ che khuất bầu trời, một thân ảnh hắc ám đi ra từ trong thiên uyên, chính là Uyên - nửa bước vĩnh hằng.
Sự xuất hiện của Uyên khiến Diệp Hiên nhướng mày, nhưng hắn có thể tìm được chí cường cuối cùng, Uyên đương nhiên cũng có thể tìm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận