Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1968: Cố làm ra vẻ, lấy một địch bốn (2)

Chương 1968: Cố làm ra vẻ, lấy một địch bốn (2)
Diệp Hiên đương nhiên biết mình không phải đối thủ của tứ đại Bất Hủ, nhưng hắn nhất định phải chính diện tiếp nhận một kích này. Đây là cơ hội để hắn chứng minh mình, cũng là lập uy trước mặt Thông Minh giáo chủ.
Mặc kệ Diệp Hiên âm mưu quỷ kế gì, chỉ có thể hiện ra cường đại của mình, địa vị ngang bằng Thông Minh giáo chủ mới có tư cách nói tiếp.
Cho nên, Diệp Hiên nhất định phải tiếp nhận một kích này, hơn nữa phải thờ ơ lạnh nhạt rất thong dong tiếp nhận, làm cho Thông Minh giáo chủ cùng tứ đại trưởng lão không dám khinh thường.
- Chết!
Tứ đại Bất Hủ, hủy thiên diệt địa, bốn loại đại thuật liên hợp đánh ra. Thiên địa gió mây treo ngược, từng tấc hư không nứt ra như mạng nhện không. Lực lượng khủng bố cho dù là Thông Minh giáo chủ thì sắc mặt cũng khẽ biến.
- Táng!
Hai tay Diệp Hiên bắt pháp quyết, quang mang xám xịt bộc phát, trực tiếp ngưng tụ ra một phù văn thần bí trong tay, phù văn này bảo vệ trước người hắn, sau đó rời tay đánh ra.
Áo nghĩa chân chính của Táng Thiên Công, nằm ở trên một chữ 'Táng'.
Táng thiên, táng địa, táng vạn linh, táng vũ trụ hỗn độn.
Ầm ầm.
Trời lay đất động, táng thiên vô biên, phù văn khủng bố này ngưng tụ chân ý Táng Thiên Công, của Diệp Hiên cũng là một loại đại thuật kinh thế mà Diệp Hiên tìm hiểu thật lâu thật lâu mới có thể thôi diễn ra, mặc dù không phải là pháp môn cấm kỵ, nhưng lại bao hàm tất cả pháp và đạo cùng cảm ngộ bản thân hắn ở trong đó.
Ầm ầm!
Chữ ‘Táng’ trong nháy mắt đối mặt với bốn đạo Bất Hủ đại thuật, sau một khắc bộc phát ra quang hoa rực rỡ chói mắt, càng kèm theo tiếng nổ tung thiên địa.
Táng thiên diệt địa, chôn cất cổ kim, không thể không nói Táng Thiên Công của Diệp Hiên rất khủng bố. Diệp Hiên khổ tâm nghiên cứu ra đại thuật kinh thế này, thật sự ngăn cản được một kích liên thủ của tứ đại Bất Hủ.
Tuy nhiên, vẻn vẹn chỉ là ngăn cản mà thôi, hơn nữa còn vận dụng cả một thân Pháp và Đạo của Diệp Hiên.
Phanh!
Một tiếng nổ vang lớn truyền đến, Diệp Hiên bay ngược về sau. Tứ đại Bất Hủ Cảnh trưởng lão cũng như vậy, hai bên đều bị cỗ lực lượng bộc phát ra đánh lui.
Răng rắc.
Thân hình Diệp Hiên bay ngược trong nháy mắt ổn định, sắc mặt hắn hồng hào không có một gợn sóng, cả người đều biểu hiện rất bình tĩnh.
Chỉ là không ai biết, giờ phút này tu vi trong cơ thể Diệp Hiên hao tổn hơn phân nửa, khí huyết trong cơ thể càng kịch liệt bốc lên, một ngụm máu tươi tràn vào cổ họng hắn, thiếu chút nữa bị hắn phun ra, nhưng vẫn hung hăng nuốt trở về.
Tuyệt đối không thể phun ra ngụm máu này.
Diệp Hiên cố nén nỗi đau thần hồn truyền đến, dùng ý chí tuyệt cường của mình cảnh cáo chính mình.
Tứ đại Bất Hủ, liên hợp một kích, đây cũng không phải nói một chút mà thôi. Ngay cả Diệp Hiên đánh ra đại thuật kinh thế mà mình nghiên cứu thì khó khăn lắm mới có thể hóa giải. Nhưng lực lượng của tứ đại Bất Hủ liên hợp lại với nhau vẫn đánh hắn bị thương, lại càng ảnh hưởng đến thần hồn của hắn.
Còn tốt, bề ngoài Diệp Hiên nhìn bình yên vô sự, sắc mặt càng bình tĩnh không lay động, khóe miệng ngược lại mang theo một tia mỉm cười, tựa như một kích vừa rồi của tứ đại Bất Hủ chỉ là gãi ngứa ngứa với hắn.
Cố lộng huyền hư, trấn định tự nhiên, Diệp Hiên thuyết minh đầy đủ cho chân ý của tám chữ này, ánh mắt tứ đại trưởng lão và Thông Minh giáo chủ lúc này nhìn về phía Diệp Hiên cũng đã trở nên thay đổi.
- Ngươi đến cùng là ai?
Tứ đại trưởng lão gần như đồng thời phát ra tiếng quát, đôi mắt hiện ra vẻ nghiêm trọng đến cực hạn.
Diệp Hiên rõ ràng chỉ là Vấn Đạo tam cảnh, không ngờ lại tuỳ tiện đón lấy một kích liên hợp của tứ đại Bất Hủ, phải biết Thông Minh giáo đại trưởng lão còn là tồn tại mở ra Thiên Môn thứ hai, quả thực để tứ đại trưởng lão không dám tin tưởng.
Không trách tứ đại trưởng lão hãi nhiên (kinh hãi + ngạc nhiên), bọn họ cũng không phải chưa từng gặp qua việc đời, tự nhiên cũng biết có nghịch thiên yêu nghiệt có thể tại Vấn Đạo tam cảnh nghịch phạt Bất Hủ.
Nhưng chiến lực Diệp Hiên thời khắc này đã vượt qua chiến lực nghịch thiên yêu nghiệt nên có, hắn là đối đầu với một kích liên hợp của bốn vị tu vi Bất Hủ cảnh liên hợp, cái này đã không thể dùng mấy chữ nghịch thiên yêu nghiệt để hình dung nữa, bởi vì nghịch thiên yêu nghiệt cũng không nhất định có thể đón lấy một kích của tứ đại Bất Hủ.
Yêu nghiệt! Tà dị! Cổ quái! Không thể miêu tả.
Tứ đại trưởng lão quả thực không biết nên dùng thế nào từ ngữ nào để đánh giá Diệp Hiên, bọn họ dám vạn phần xác định một chuyện, cho dù là vạn cổ chí cường trước khi thành đạo, trong Vấn Đạo tam cảnh cũng không có chiến lực khủng bố như tên này.
- Thông Minh tứ đại trưởng lão cũng không gì hơn cái này.
Dù nội phủ Diệp Hiên bị thương, thần hồn muốn nứt, nhưng hắn vẫn đang thản nhiên mỉm cười, miệng trong truyền đến lời nói khinh miệt, giống như thật không có để tứ đại trưởng lão Thông Minh giáo vào trong mắt.
- Đạo hữu, ngươi quá cuồng vọng.
Thông Minh giáo đại trưởng lão rống to, trên mặt hiện ra tức giận cực lớn, nhưng nếu như lắng nghe lời của hắn sẽ phát hiện, hắn đã gọi Diệp Hiên là đạo hữu, cái này chứng minh Diệp Hiên vừa rồi thể hiện ra chiến lực được bọn họ công nhận, đối đãi Diệp Hiên như cùng thế hệ.
- Đến, để Diệp mỗ nhìn xem bản sự của bốn người các ngươi.
Có câu nói rất hay, không tìm đường chết sẽ không phải chết, Diệp Hiên lúc này chính là đang đi tìm đường chết, hắn hiện tại đã bị thương không nhẹ, nếu như tứ đại trưởng lão bạo phát toàn bộ tu vi đánh tới hắn, Diệp Hiên chắc chắn sẽ lâm vào trong nguy cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận