Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1409 - Vô địch đại thế



Chương 1409 - Vô địch đại thế




Nhục thân Bàn Cổ giống như lưu ly kim cương, vỏn vẹn nhìn vào một cái đều có cảm giác không thể phá vỡ, hai mắt linh động lóe ra sát cơ, khí tức hỗn độn quay quanh nhục thân hắn, quả thực là sụp đổ nơi này.
- Hồng Quân, đây chính là thủ đoạn của ngươi?
Diệp Hiên tay cầm Tru Thiên Kích, hắn đạm mạc nhìn về Bàn Cổ ở phía trước, trên mặt cũng không có vẻ gì sợ hãi.
Bởi vì Diệp Hiên biết, Bàn Cổ chính là chết rồi, tuyệt đối không có khả năng khởi tử hoàn sinh, bởi vì cửu kiếp Thiên Đạo cũng không phải là đơn giản, căn bản không có khả năng để Bàn Cổ sống sót.
Mặc dù Hồng Quân Đạo Tổ đem Tam Thanh hóa thành nguyên thần Bàn Cổ, càng đem nhục thân hắn kết hợp cùng Bàn Cổ, trong đó cũng được ý chí Hồng Quân Đạo Tổ gia trì, nhưng giả chính là giả, căn bản không có khả năng giúp Bàn Cổ tái hiện thế gian.
Chỉ là Bàn Cổ trước mắt mặc dù là giả, nhưng cũng cho Diệp Hiên áp lực cực kỳ khủng bố, càng có thể cảm nhận được một cỗ nguy cơ tử vong xâm nhập tới hắn.
Dù sao nguyên thần Bàn Cổ cùng nhục thân tương hợp, cái này tuyệt không phải đơn giản như một cộng một, trực tiếp thể hiện ra tám phần tu vi của Bàn Cổ năm đó, huống chi còn có ý chí Hồng Quân Đạo Tổ ẩn chứa trong đó, đích thật là cường đại đáng sợ.
Hiển nhiên, đây cũng là thủ đoạn sau cùng của Hồng Quân Đạo Tổ, đây cũng là thủ đoạn mạnh nhất của ý chí Thiên Đạo, chỉ cần Diệp Hiên vượt qua kiếp nạn này, cái gọi là Thiên Đạo cũng sẽ không cách nào uy hiếp được hắn.
- Vạn pháp vô thương, Bàn Cổ tái hiện, Diệp Hiên ngươi lấy cái gì đấu cùng ta, ngươi lấy cái gì đấu cùng trời? Ngươi muốn có thể siêu thoát ra khỏi Thiên Đạo quả thực là si tâm vọng tưởng.
Giọng nói Hồng Quân Đạo Tổ quanh quẩn bên trong hồng hoang thiên địa, Thiên Đạo quy tắc khủng bố tàn phá bừa bãi trời cao, dáng người Bàn Cổ vĩ ngạn vô biên quá mức loá mắt, uy năng sụp đổ trời đất quả thực khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
- Quật khởi từ trong hèn mọn, khôi phục trong tử vong, ta trải qua ba trăm ba mươi mốt vạn tám nghìn năm trăm bốn mươi hai năm, mới tu thành tu vi loạn thiên động địa như hôm nay, đây chính là lực lượng để Diệp Hiên ta nhất chiến cùng trời.
Ầm ầm!
Tru Thiên Kích cuồn cuộn trong hoàn vũ thương khung, chỉ vào chân thân Bàn Cổ ở hư không phía xa, khí thế bá thiên tuyệt địa bắn ra, tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với chân thân Bàn Cổ.
- Có ta vô địch, trấn áp trời đất. Giết!
Diệp Hiên đánh ra một kích, nơi này bị xỏ xuyên qua, hóa thành khe hở chân không vô tận, phong mang xâu thiên động địa thẳng đến mi tâm Bàn Cổ, khí tức sát sinh thiên địa nở rộ cực hạn, như muốn nhất cử phá diệt Bàn Cổ.
- Trấn diệt.
Hồng Quân Đạo Tổ tức giận rống to, chân thân Bàn Cổ dưới sự khống chế của hắn ầm vang đánh tới Diệp Hiên, quyền mang óng ánh chiếu sáng hồng hoang thiên địa.
Keng!
Quyền kích đối oanh, thiên địa sụp đổ, đây là lực lượng chí cường đối bính, càng đại biểu cho lực lượng đỉnh phong trong thế giới hồng hoang, ức vạn dặm non sông đều hóa thành tro bụi, tinh thần trong thái hạo tinh không đều rơi xuống.
Ầm!
Diệp Hiên tay cầm Tru Thiên Kích bay ngược ra, chân thân Bàn Cổ cũng bị đánh bay ra, một kích này hai người bất phân thắng bại, nhưng lại bắn ra uy năng quả thực quá mức khủng bố.
- Lại đến.
Mái tóc trắng bạc của Diệp Hiên cương phong vũ động trong gió, huyết dịch trong cơ thể hắn giống như là núi lửa phun trào hừng hực, chiến ý trong lồng ngực triệt để nhen lửa.
Ai nói bát kiếp Thiên Đạo nhất định không thể vượt qua, dưới kiếp nạn chỉ còn lại hơi tàn?
- Loạn Thiên Thất Sát Kích!
Diệp Hiên vũ động đại kích thương thiên đại địa, đại thuật sát sinh thiên địa bắn ra, trên mặt hắn hiện ra vẻ tùy ý kiệt ngạo, tiếng gầm thét cuồn cuộn trời cao.
Keng keng keng!
Có ta vô địch, trời đất chung sợ, đại kích của Diệp Hiên oanh ra hóa thành tinh hà mạn thiên, điên cuồng chém xuống Bàn Cổ, trực tiếp đánh cho Bàn Cổ liên tục rút lui, triệt để ép hắn dưới thế.
Diệp Hiên đã ngưng tụ một lòng vô địch, càng thể hiện ra đại thế vô địch của hắn.
Lực lượng thời không trong tay, Tru Thiên Kích cùng tịch diệt chiến thể trên người, càng tu luyện ra một luồng lực lượng tịch diệt bản nguyên, nếu hắn còn bị động tiếp nhận cái gọi là bát kiếp Thiên Đạo, cái này căn bản không phải là tính cách của hắn.
Cái gì Thiên Đạo bát kiếp?
Cái gì sinh tử ma luyện?
Giờ phút này toàn bộ với Diệp Hiên đều là cẩu thí, bởi vì hiện tại hắn đã ngưng tụ ra vô địch đại thế, còn nhất chiến cùng trời, cái gọi là bát kiếp Thiên Đạo hắn thấy, bất quá chỉ là một trận nhất chiến để hắn thăng hoa đến cực điểm mà thôi.
Hơn ba trăm vạn năm, đây là một chuỗi năm tháng mà thường nhân không dám tưởng tượng, trong hơn ba trăm vạn năm, Diệp Hiên trải qua quá nhiều kiếp nạn, mới có thể một bước đi đến tình trạng như hiện tại.
Ý chí Thiên Đạo thì sao?
Bàn Cổ tái hiện lại như thế nào?
Đây hết thảy cũng sẽ không đặt ở trong mắt Diệp Hiên, bởi vì hắn đã chân chính vô địch, cái gọi là bát kiếp Thiên Đạo tức thì liền bị hắn miệt thị.
- Giết phá kiếp khó, có ta vô địch.
Diệp Hiên lên tiếng cười lớn, oanh ra một kích đánh bay Bàn Cổ ra xa hàng vạn dặm, lực lượng thời không rời tay đánh ra, hóa thành cự chưởng thời không ầm vang đập xuống Bàn Cổ.
- Bàn Cổ cũng tốt, Thiên Đạo cũng được, bất quá ngói gà thổ cẩu mà thôi.
Ầm ầm!
Diệp Hiên chân đạp thương khung mà xuống, nháy mắt liền xuất hiện trước người Bàn Cổ, một luồng lực lượng tịch diệt vờn quanh đại kích, ầm vang quán xuyên lồng ngực Bàn Cổ, trực tiếp đánh bay hắn trong thương khung.



Bạn cần đăng nhập để bình luận