Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 289 - Một thanh kiếm phá trời (1)



Chương 289 - Một thanh kiếm phá trời (1)




Rầm rầm rầm!
Viên Hư và Vũ Tuyệt Tiên triệt để bạo tẩu, hoàn toàn không để ý tới có phải đối thủ của Cung Bản Vũ Thiên hay không, bọn họ thi triển các loại đại thuật công phạt mà giết tới đối phương.
Hư không nổ vang, hào quang rực rỡ, đối mặt với hai người liên thủ công phạt, Cung Bản Vũ Thiên không hề nhúc nhích, đôi mắt nhìn hai người giống như đang nhìn sâu bọ.
Ầm!
Cung Bản Vũ Thiên vỗ ra một chưởng, hư không lập tức sụp xuống, trực tiếp đánh bay hai người ra, làm cho cơ thể hai người rạn nứt, máu tươi nhuộm đỏ hết người.
- Hai người chúng ta ngăn hạ hắn, các ngươi đi mau.
Mắt Vũ Tuyệt Tiên như muốn nứt ra, hắn hét to với Hoàng bàn tử cùng thành viên Minh Phủ, hai người lần nữa liên thủ giết tới Cung Bản Vũ Thiên.
- Đi!
Hoàng bàn tử nắm chặt hai tay, gân xanh đều nổi đầy, hắn biết dù bọn họ có ở lại cũng không thể làm được gì, chỉ có thẻ đợi Diệp Hiên trở về Hạ quốc, báo đại thù này.
Số lượng lớn thành viên Minh Phủ được Hoàng bàn tử dẫn dắt bỏ chạy, mà Vũ Tuyệt Tiên và Viên Hư thì liều mạng che trước người Cung Bản Vũ Thiên, tranh thủ thời gian chạy trốn cho đám người Hoàng bàn tử.
...
Phương tây, Nguyệt Thần thành.
Diệp Hiên ngồi trong Nguyệt Thần Điện, hắn đang thổ nạp huyết khí bốc hơi cuồn cuộn ở quanh người, một hồi tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoại điện truyền tới để cho Diệp Hiên chậm rãi mở mắt ra.
- Minh Quân, Giang Nam gặp chuyện không may!
Một thành viên Minh Phủ lảo đảo chạy tới, trên trán đều là mồ hôi lạnh, vội khom người cúi đầu trước Diệp Hiên.
Nhìn thành viên Minh Phủ kinh hoảng, Diệp Hiên cũng ngẩn mặt ra, đáy lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ xấu, giọng hơi lộ ra âm trầm, nói:
- Đừng nóng vội, từ từ nói.
- Minh... Minh Quân... Chính ngài xem đi.
Giọng thành viên Minh Phủ run rẩy nhỏ bé, nhanh chóng lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho Diệp Hiên, trên màn hình điện thoại đang phát một đoạn video.
Trong video.
Hai sợi xiềng xích xuyên thủng xương tỳ bà cua Vũ Tuyệt Tiên cùng Viên Hư hòa thượng, máu tươi đã nhuộm đỏ cơ thể hai người, cũng không biết hai người là còn sống hay đã chết.
Cung Bản Vũ Thiên đạm mạc đứng ở trước mặt hai người, giọng nói lạnh lùng vang lên trong video.
- Diệp Hiên, ta chỉ cho ngươi ba ngày, ba ngày sau nếu như ta không thấy ngươi, vậy thì ngươi đến nhặt xác hai tên thuộc hạ này đi.
Video cũng không phải phát sóng trực tiếp, cũng chỉ có hơn mười giây, không biết thời gian thu đoạn video này đã qua bao lâu.
Diệp Hiên chậm rãi nhắm mắt, sắc mặt không có một gợn sóng, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, lại càng làm cho vị thành viên Minh Phủ kia không dám thở mạnh, chỉ là nhiệt độ trong Nguyệt Thần Điện lại đang lặng yên giảm xuống.
- Đoạn video này từ đâu tới?
Diệp Hiên mở hai mắt ra, bình tĩnh nói.
- Khởi bẩm Minh Quân, đoạn video này là thuộc hạ lấy xuống từ internet, thời gian được đăng lên đã qua ba tiếng đồng hồ.
Thành viên Minh Phủ nhanh chóng trả lời.
- Không có việc gì, ngươi có thể lui xuống.
Diệp Hiên gật đầu, cho người này lui xuống.
- Ngươi muốn đi sao?
Một loạt tiếng bước chân từ truyền đến sau lưng Diệp Hiên, khuôn mặt Nguyệt Thần trở nên phức tạp, nói.
Diệp Hiên cười, nụ cười của hắn có một sự tàn nhẫn không nói ra được, nhưng âm thanh lại vô cùng bình tĩnh, nói:
- Có vài người tự tìm đường chết, ta cũng chỉ có thể tác thành cho hắn, ta sẽ cho hắn biết, kỳ thực chết cũng không sợ, đáng chỉ sợ chính là bị dày vò giữa sống và chết.
Nhìn nụ cười trên mặt Diệp Hiên, sắc mặt Nguyệt Thần lập tức tái nhợt, tóc gáy đều dựng thẳng lên, đáy mắt mang theo một luồng kinh sợ.
- Chuyện ta giao phó cho ngươi, ngươi phải chuẩn bị sớm, khi kế hoạch khởi động cũng chính là Diệp Hiên ta thành tiên, chỉ cần chuyện này hoàn thành, ngươi sẽ rồi ta cùng bước vào trong Địa Tiên giới.
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, bước chậm đi ra Nguyệt Thần Điện, Nguyệt Thần nhìn bóng lưng Diệp Hiên đi xa, đôi mắt xẹt qua một tia quyết tuyệt, cả người cũng ẩn vào hư không.
Giang Nam trở thành một mảnh đất khô cằn, thành thị bị tàn phá không còn hình thù, thành phố Giang Nam sớm đã bỏ hoang không có người ở, còn có số lượng lớn thi thể có ở khắp nơi.
Đạm mạc, vô tình, linh quang che người, Cung Bản Vũ Thiên có một khí chất siêu nhiên xuất trần, đây là khí tức của người tu tiên chính tông, hắn chính là một tu tiên giả chân chính duy nhất trên thế gian này.
Hắn đứng sừng sững giữa đất trời, nhìn khắp tám phương xung quanh, những cơn gió lớn mạnh mẽ thổi qua, tuyết trắng đang bay múa, giống như hắn chính là duy nhất trong trời đất.
Sắc mặt hai người Vũ Tuyệt Tiên trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, bọn họ đang bị hai xiềng xích tinh thiết xỏ xuyên qua thân thể, bị Cung Bản Vũ Thiên trấn áp ở trong hư không, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Mặt trời trời lặn mặt trăng lên.
Ba ngày ba đêm trôi qua, Cung Bản Vũ Thiên vẫn không hề nhúc nhích, hắn một mực sừng sững giữa trời, tuyết rơi càng lúc càng lớn, ánh trăng sáng chói, hắn đang chờ đợi Diệp Hiên đến, hắn muốn báo thù cho Đông Doanh, dù cho cùng Diệp Hiên đồng quy vu tận cũng sẽ không hối tiếc.
Vệ tinh toàn cầu của các quốc gia đàn dồn dập chiếu đến một màn này, cũng truyền trực tiếp hình ảnh này đến tất cả mọi người trên thế giới.
Tất cả mọi người không biết Diệp Hiên có xuất hiện hay không, nhưng trận chiến có một không hai này được tất cả thế nhân chú ý tới.
Chiều tà chập tối, màn đêm buông xuống.
Khi ánh sao hiện rõ trên bầu trời đêm, khi một ánh trăng tàn giắt ngang ở trên cao, tỏa ra ánh sáng mê ly, Cung Bản Vũ Thiên từ từ mở hai mắt ra, linh quang quanh thân chợt hừng hực, hắn nhìn về phương xa, thần tình lãnh đạm lúc đầu rốt cuộc cũng có thay đổi.
- Diệp Hiên, ngươi rốt cuộc cũng tới.
Ông!
Mây trời tán loạn, thiên địa hôn ám, huyết quang che trời bao phủ lấy thành phố Giang Nam, một bóng dáng cao lớn đi qua không gian đến đây, khí tức quanh người hắn không hiện, càng không chút khí dính chút khói lửa, bình tĩnh xuất hiện ở trên khoảng không thành phố Giang Nam.



Bạn cần đăng nhập để bình luận