Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1396 - La Hầu tuyệt vọng



Chương 1396 - La Hầu tuyệt vọng




Ầm ầm!
Một luồng sáng màu hồng đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Hiên, trong nháy mắt quấn quanh thân thể Diệp Hiên, nháy mắt chỉ thấy tu vi bộc phát ra quanh thân Diệp Hiên biến mất, đại thuật vừa mới đánh ra cũng tán loạn vô tung, cả người bị nhốt trong hư không.
- Giết!
Một kích đánh nát trời cao, một kích diệt sát vạn vật, La Hầu điên cuồng gầm thét, cả người hắn xuất hiện trước người Diệp Hiên, đánh ra một kích xuyên qua lồng ngực Diệp Hiên.
Phốc phốc!
Đại kích băng hàn, tịch diệt sinh sôi, bị luồng hồng tuyến quỷ dị quấn quanh, Tịch Diệt Chiến Y sớm đã tán đi, tu vi một thân Diệp Hiên cũng không thể vận dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tru Thiên Kích xuyên qua ngực của hắn.
Máu, máu tươi, máu tươi thê diễm mà mỹ lệ.
Lượng lớn máu tươi chảy ra từ lồng ngực Diệp Hiên, dần dần nhuộm đỏ Tru Thiên Kích đang xuyên qua người hắn, cả người hắn bị đính lại giữa hư không, máu tươi trong miệng không ngừng tràn ra.
- Nhân... Lực lượng nhân quả?
Khí tức Diệp Hiên uể oải, kinh ngạc nhìn La Hầu trước mắt.
- Đúng vậy, chính là lực lượng nhân quả.
La Hầu tay cầm Tru Thiên Kích, vẻ dữ tợn trên mặt không còn nữa, hiện ra một nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên cũng trở nên nhu hòa.
- Bất Tử Tiên Kinh có thể tu luyện ra lực lượng tịch diệt, mà Vạn Trượng Hồng Trần Pháp có thể tu luyện ra lực lượng nhân quả, Diệp Hiên ngươi không nghĩ tới, ba trăm vạn năm đi qua, không chỉ ngươi tu luyện được lực lượng thời không, La Hầu ta cũng không kém gì ngươi cũng sơ bộ nắm giữ một luồng lực lượng nhân quả.
La Hầu đứng ngạo nghễ giữa trời, hắn đạm mạc mở miệng, trên mặt lại không sát cơ, bởi vì hắn biết Diệp Hiên bị Tru Thiên Kích xuyên qua lồng ngực, kết cục của hắn chỉ có một con đường chết mà thôi.
- Đây chính là lá bài tẩy của ngươi?
Diệp Hiên trầm trọng nói nhỏ, chỉ là máu tươi từ khóe miệng không ngừng tràn ra, bởi vì lực lượng tịch diệt trong Tru Thiên Kích đang điên cuồng phá hư nhục thân của hắn, càng muốn tịch diệt nguyên thần của hắn.
Lúc này.
Nhìn Diệp Hiên bị Tru Thiên Kích đính giữa hư không, trong mắt La Hầu cũng không có vẻ vui thích, ngược lại trên mặt còn hiện ra một vẻ phức tạp.
- Ta dùng ba trăm vạn năm tu luyện ra lực lượng nhân quả, chính là vì muốn vượt qua đệ thất nan Hồng Trần, đây cũng là sát chiêu lớn nhất của ta, hôm nay ân oán giữa ngươi và ta triệt để kết thúc.
La Hầu đắng chát nói nhỏ.
- Diệp đạo hữu, kỳ thật La Hầu ta mười phần nghĩ sẽ kết giao bằng hữu với ngươi, bởi vì ngươi là người duy nhất mà La Hầu ta bội phục, cũng là người duy nhất có thể xem là đại địch của La Hầu ta. Đáng tiếc, ngươi và ta đều là cùng một loại người, vì muốn đạp lên đại đạo thông thiên, chỉ có thể đạp lên xương cốt của kẻ địch mà tiến lên.
La Hầu bình tĩnh nói nhỏ, trong mắt có một vẻ tiếc hận.
La Hầu hoàn toàn chính xác muốn giết chết Diệp Hiên, nhưng nội tâm của hắn cũng mười phần bội phục Diệp Hiên, nếu như hai người không phải địch nhân, La Hầu tin tưởng hắn sẽ cùng Diệp Hiên trở thành hảo hữu chí thân.
Đáng tiếc, chuyện này căn bản không thực tế, bởi vì ở giữa hắn cùng Diệp Hiên có rất nhiều ân oán, hai người căn bản không có khả năng trở thành bằng hữu.
- Diệp đạo hữu, ngươi an tâm đi đi, hàng năm ngày này ta nhất định sẽ đến tế bái mộ phần của ngươi, bởi vì ngươi là người mà La Hầu ta kính nể.
Kết thúc, hết thảy đều kết thúc.
La Hầu bước nhanh đến phía trước bắt lấy Tru Thiên Kích, chuẩn bị triệt để kết thúc sinh mệnh Diệp Hiên.
- La Hầu đạo hữu, ngươi không giết được ta.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên bình tĩnh mở miệng, hai mắt nhàn nhạt nhìn về phía La Hầu, mà điều này cũng khiến cho sắc mặt La Hầu khẽ giật, đáy lòng đột ngột hiện ra một loại cảm giác cực kỳ xấu.
- Diệp đạo hữu, tiễn ngươi lên đường.
La Hầu tay cầm Tru Thiên Kích, liền muốn rút ra khỏi người Diệp Hiên, nhưng lại xảy ra một chuyện khiến hắn kinh hãi, bất luận hắn lay động Tru Thiên Kích như thế nào, Tru Thiên Kích cũng không tí nào nhúc nhích, căn bản là không có cách nào rút ra khỏi lồng ngực Diệp Hiên.
- La Hầu đạo hữu, kỳ thật vừa rồi ngươi nói rất đúng, ngươi và ta đều là cùng một loại người, vì muốn đạp lên thông thiên đại đạo, dưới chân đều là hài cốt của kẻ địch.
Diệp Hiên tự nhiên thở dài, từng luồng lực lượng tịch diệt vờn quanh trên người hắn, Tru Thiên Kích xuyên qua lồng ngực hắn càng là sáng trưng huyết sắc, từng đạo đường vân huyết sắc không ngừng lan tràn trên thân kích.
Ông!
Tru Thiên Kích vù vù, nháy mắt biến mất trong lồng ngực Diệp Hiên, chỉ thấy lỗ máu trên lồng ngực Diệp Hiên, mắt thường có thể thấy được tốc độ rất nhanh phục hồi như cũ.
- Cái này... Cái này sao có thể?
La Hầu hãi nhiên rút lui, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, Tru Thiên Kích rõ ràng quán xuyên tim Diệp Hiên, đã đâm thánh tâm hắn vỡ vụn, vì sao hiện tại Diệp Hiên một chút chuyện cũng đều không có?
- La Hầu đạo hữu, ngươi quá tự tin.
Ông!
Tru Thiên Kích xuất hiện trong tay Diệp Hiên, từng luồng lực lượng tịch diệt nhảy lên trên thân kích, càng là lóe ra từng đạo đường vân màu đỏ, Tru Thiên Kích càng là phát ra âm thanh tranh minh, như đang nhảy cẫng lên hoan hô.
Ầm!
Một âm thanh trầm đục truyền đến, chỉ thấy lực lượng nhân quả quấn quanh trên người Diệp Hiên hóa thành hư không, lực lượng thời không vờn quanh thân Diệp Hiên, từng luồng lực lượng tịch diệt càng là cuồn cuộn quanh thân hắn, một cỗ khí tức khủng bố không cách nào nói hết đang từ cơ thể Diệp Hiên bộc phát ra.
- Vì... vì sao lại có thể như vậy?
Hai mắt La Hầu ngưng trệ, rung động cực hạn nhìn về hướng Diệp Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận