Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1820: Thôn Thiên ma chủ (2)

Chương 1820: Thôn Thiên ma chủ (2)
- Diệp Hiên, vào đi, bổn chủ đã chờ ngươi thật lâu rồi.
Đây là giọng nói của Thôn Thiên ma chủ, đối phương cũng không có biểu hiện ra bất kỳ chí cường uy nghiêm gì, cũng cũng không có làm bộ làm tịch làm ra thần bí, giống như một người bình thường đang nói chuyện với Diệp Hiên.
Diệp Hiên mỉm cười, sải bước tiến vào trong Thôn Thiên Ma Điện, theo cửa đá ong ong đóng lại, Diệp Hiên cũng hoàn toàn biến mất ở trong Thôn Thiên Ma Điện.
......
Ma thôn thiên địa, đại đạo nổ vang.
Thôn Thiên ma chủ mặc một bộ hắc y, mái tóc dài đen nhánh rải rác sau đầu, hắn tương đối nho nhã tuấn tú, thoạt nhìn cũng không lớn hơn Diệp Hiên bao nhiêu, chỉ là một đôi con ngươi giống như vạn cổ thanh thiên, lúc hơi xoay chuyển, làm cho người ta có một loại cảm giác muốn bái lạy.
- Nào, ngồi đi.
Ma vân thành bàn, thần nhưỡng linh quả, đây là đồ tiếp đãi Diệp Hiên, Thôn Thiên ma chủ cũng không có ra vẻ gì, ngược lại trước tiên rót cho Diệp Hiên một chén rượu, tiện tay đưa chén rượu cho Diệp Hiên, mời Diệp Hiên ngồi chung với hắn.
Theo lý mà nói, Thôn Thiên ma chủ cực kỳ bá đạo, đừng nói Diệp Hiên lúc này, cho dù vạn cổ chí cường khác cũng sẽ không để vào mắt, càng sẽ không tự hạ thân phận dành cho Diệp Hiên lễ ngộ như thế, nhưng hắn hết lần này tới lần khác cứ như vậy làm, cũng làm cho trong lòng Diệp Hiên hơi chấn động.
Cũng may, Diệp Hiên cũng không có chút bối rối, ngược lại tiếp nhận chén rượu Thôn Thiên ma chủ đưa tới, hai người rất tùy ý ngồi xuống, giống như lão hữu nhiều năm không gặp.
- Ngươi có thể đến, bổn chủ rất cao hứng, chứng minh bản chủ có trọng lượng cực lớn trong mắt ngươi, ngươi và ta cùng uống chén này.
Bỏ qua thân phận chí cường của Thôn Thiên ma chủ không đề cập tới, giờ phút này hắn biểu hiện rất nho nhã, còn có một loại võ thần nói không nên lời.
Đinh!
Chén rượu hai người chạm vào nhau, phát ra âm thanh giòn tai, cùng nhau uống hết rượu trong chén.
- Rượu ngon!
Uống hết chén rượu này vào bụng, cả người Diệp Hiên khô nóng không thôi, ngay cả tu vi trong cơ thể cũng hiện ra một loại tư thế tăng vọt, Diệp Hiên điên cuồng vận chuyển Táng Thiên Công không ngừng luyện hóa cỗ lực lượng này.
- Rượu này tên Huyết Luyện, năm đó bổn chủ giết chín mươi chín Bất Hủ Cảnh, dùng một giọt tinh huyết của bọn họ luyện chế mà thành, lại phối hợp với nguyên thần của chín mươi chín nữ tử Huyền Âm mới ủ thành, có công hiệu bồi cố bản nguyên đối với tu vi bản thân.
Thôn Thiên ma chủ bình tĩnh lên tiếng.
Tuy Thôn Thiên ma chủ nói thoải mái, nhưng lại làm cho Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, một tia hàn quang lặng yên xẹt qua đáy mắt hắn.
Tinh huyết của chín mươi chín Bất Hủ Cảnh, cộng thêm nguyên thần của chín mươi chín nữ tử Huyền Âm. Đối phương nhìn như nói nhẹ nhàng hời hợt. Vậy, nước trong chén này đâu phải là rượu gì, căn bản là dùng tinh hoa của con người luyện chế mà thành.
Tuy Diệp Hiên ra tay ngoan độc giết người vô số, nhưng thật ra bản thân cũng có bệnh thích sạch sẽ, thứ này dùng máu người và Nguyên Thần nữ nhân luyện chế ra, đích xác làm cho hắn cảm thấy một tia ghê tởm.
Chỉ là Diệp Hiên cũng không có biểu hiện ra ngoài, bởi vì Thôn Thiên ma chủ thủy chung vẫn mỉm cười với hắn, nhìn như có thiện ý cực lớn đối với hắn, nhưng thật ra cũng là đang quan sát hắn.
- Vốn ấn tượng của ta đối với ngươi coi như không tệ, nhưng bây giờ ngươi có chút làm cho ta chán ghét.
Thanh âm Diệp Hiên khẽ lạnh.
- Ồ?
Thôn Thiên ma chủ khẽ cười nói:
- Lời này giải thích thế nào?
- Rượu này mặc dù là vật đại bổ, nhưng theo ta thấy không khác gì ăn thịt người, cái này còn cần giải thích?
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Hỗn Độn là tu la tràng, vạn linh là heo chó, mặc cho ta đoạt lấy, cái này có gì không thể?
Thôn Thiên ma chủ hời hợt nói.
- So sánh vũ trụ hỗn độn với đồ tràng, xem Hỗn Độn Vạn Linh là heo chó. Trong vũ trụ hỗn độn này không có vật gì mà Thôn Thiên ma chủ không thể nuốt, hung danh Thôn Thiên ma chủ đích xác để cho ta lĩnh giáo.
Đối với cách nghĩ của Thôn Thiên ma chủ, Diệp Hiên cũng không có cảm thấy phản cảm, ngược lại mơ hồ có ý phụ họa, bởi vì bản thân hắn chính là loại người này.
Tuy nhiên, điểm không giống duy nhất giữa hắn cùng Thôn Thiên ma chủ chính là, Thôn Thiên ma chủ đối đãi Vạn Linh như heo chó, là thức ăn của hắn.
Nhưng Diệp Hiên không phải như thế, tuy rằng hắn sẽ không từ thủ đoạn vì đạt được mục đích, có thể giết chóc thi thể ngập trời khắp nơi, nhưng chưa bao giờ coi nhân tộc như thức ăn, tuy rằng Kiếp tiên thuật của hắn cũng là thôn phệ huyết hồn tinh khí của người khác, nhưng đây là vì bản thân tu luyện mà thôi.
Mà Thôn Thiên ma chủ đã hoàn toàn đi vào ma đạo, mặc kệ nhân tộc hay là tộc khác, hắn đều nhận định là thức ăn của mình, điều này có bản chất khác với Diệp Hiên.
- Ta rất muốn biết, nếu có một ngày, hỗn độn vạn linh đều bị ngươi cắn nuốt hết, khi ngươi không có vật gì để nuốt, ngươi có thể chết hay không?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên yên lặng vài hơi, đột nhiên hỏi Thôn Thiên ma chủ một vấn đề cực kỳ đột ngột, cũng làm cho vẻ mặt vốn mỉm cười của Thôn Thiên ma chủ dần dần âm trầm, giống như những lời của Diệp Hiên đánh trúng vào điểm yếu của hắn.
- Diệp Hiên, bổn chủ vẫn cho rằng ngươi cùng loại người với ta, bởi vì tuy ngươi không có tu luyện Thôn Thiên Ma Công của ta, nhưng phương pháp thôn phệ trên người ngươi rất giống Thôn Thiên Ma Công của bản chủ, nhưng hiện tại xem ra ngươi cũng không phải người ta muốn, bổn chủ đột nhiên có ý nghĩ muốn giết chết ngươi.
Ông!
Thôn Thiên ma quang khuếch tán, cả tòa Thôn Thiên Ma Điện đều bị ma quang che khuất, ngay cả đôi mắt Thôn Thiên ma chủ trong phút chốc cũng biến thành huyết hồng, giống như sau một khắc sẽ cắn nuốt Diệp Hiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận