Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1195 - Tôn tiểu đỉnh thần bí thứ ba



Chương 1195 - Tôn tiểu đỉnh thần bí thứ ba




- Đạo hữu, bản đế đang hỏi ngươi, đạo hữu xem thường bản đế?
Hai mắt Trương Hành âm lãnh, giọng hắn tràn ngập băng hàn.
- Xem thường ngươi thì thế nào?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên bỏ chén rượu xuống, giương mắt nhìn Trương Hành, giọng hắn đạm mạc không gợn sóng, nhưng lời Diệp Hiên vừa dứt, cả tòa Thịnh Yến Vạn Quỷ đột nhiên trở nên tĩnh mịch đến cực điểm.
Yên lặng như tờ, trời đất im ắng.
Thân thể Trương Hành cứng ngắc, như hóa thành tượng tạc, trọn vẹn nửa ngày không thể tỉnh táo lại, qua đi ba hơi thở, tiếng cười cực kỳ âm trầm lạnh lẽo từ miệng hắn truyền đến, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra nét tàn khốc.
- Thanh Minh, xem ra ngươi đả thương Hoàng Tuyền bà bà liền tự cho rằng Địa Phủ không ai có thể trị được ngươi?
- Hay là nói ngươi thật sự cho rằng ngươi chính là đệ nhất dưới Thánh nhân?
Âm quang quanh thân Trương Hành lấp lánh, sát khí ầm vang bộc phát, sát cơ cực kỳ đáng sợ tràn ngập, càng có tiếng vong hồn kêu khóc trong chư thiên hư không truyền đến, một tia sát cơ khó lường khóa chặt Diệp Hiên, như sau một khắc sẽ muốn bạo khởi xuất thủ với Diệp Hiên.
- Ngươi muốn chết?
Hai mắt Diệp Hiên híp lại, một nụ cười tàn khốc nở lên từ khóe miệng của hắn, mặc dù Trương Hành là một vị Chuẩn Thánh, nhưng trong mắt Diệp Hiên, hắn không có gì khác sâu kiến, bởi vì hắn chính là siêu việt Chuẩn Thánh, hắn muốn diệt sát Trương Hành bất quá chỉ trong cái nháy mắt.
- Ha ha!
Trương Hành lên tiếng cười điên dại, giống như vừa nghe được một chuyện cười, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên giống như nhìn người chết, càng ẩn chứa vẻ khinh thường nồng đậm.
- Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi là Phật Tổ Linh Sơn, hay là yêu ma quỷ quái, trong Địa Phủ này không người nào dám làm càn với bản đế, bản đế có thể cho ngươi một cơ hội, chỉ cần bây giờ ngươi thần phục ta, bản đế có thể thả cho ngươi một con đường sống.
Trương Hành âm lãnh lên tiếng.
- Ừm?
Nhìn bộ dáng Trương Hành không sợ hãi, Diệp Hiên khẽ chau mày, một vẻ kinh nghi xẹt qua trong mắt hắn, chỉ vì giờ phút này Trương Hành quá mức tự tin, tự tin đến nổi mù quáng tự cao tự đại.
Mà có chuyện khiến Diệp Hiên chú ý là, ba vị Quỷ Đế sau lưng Trương Hành, giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Trương Hành càng hiện ra vẻ sợ hãi, hiển nhiên Trương Hành có thủ đoạn gì đó rất đáng sợ.
Ánh mắt Diệp Hiên sao mà độc ác, Trương Hành tuyệt không phải hạng người bộp chộp, càng không phải hạng người tự đại, mình mới vào Địa Phủ liền một kích đả thương Hoàng Tuyền bà bà, càng dẫn tới Mạnh Bà lên tiếng cầu tình, giờ phút này càng ngồi cùng Minh Hà Lão Tổ, cái này đã chứng minh hắn cực kỳ đáng sợ trong mắt các Chuẩn Thánh khác.
Mà Trương Hành tuyệt không ngốc, nhất định có thể cảm nhận được tu vi Diệp Hiên siêu việt hơn hắn, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không có sợ hãi, giống như ăn chắc Diệp Hiên.
Trương Hành này có gì đó quái lạ.
Hai mắt Diệp Hiên híp lại, trong khoảnh khắc đã có suy luận, hắn không để ý bất cứ cái gì, mặc kệ Trương Hành có thủ đoạn gì, đối với hắn mà nói là không đáng nhắc tới, trừ phi Trương Hành có thể mời ra một tôn Thánh nhân, nếu không Diệp Hiên muốn giết người này, chỉ là việctrong tầm tay.
- Trương Hành, ngươi muốn tìm cái chết sao?
Diệp Hiên còn chưa dứt lời, Minh Hà Lão Tổ đã đứng dậy, hắn có chút am hiểu Trương Hành, tu vi bản thân mặc dù là Chuẩn Thánh, nhưng so sánh với hắn thì có một đoạn chênh lệch cực lớn.
- Minh Hà, ta tôn ngươi làm lão tổ, ngươi chớ có phạm sai lầm.
Trương Hành âm lãnh quát lớn.
- To gan.
Trương Hành bất quá chỉ là một Quỷ Đế phương bắc, trong mắt Minh Hà Lão Tổ, hắn không đáng gì, nếu không phải có chút cơ duyên tu luyện tới Chuẩn Thánh cảnh, hôm nay làm gì có tư cách nói chuyện với hắn?
Nhưng hôm nay Trương Hành phát ngôn bừa bãi với hắn, nếu Minh Hà Lão Tổ không giáo huấn hắn một chút, chẳng phải để đám người Địa Phủ xem Minh Hà Lão Tổ hắn là trò cười?
Ầm ầm!
Huyết hải thao thiên, sát khí vô biên, Minh Hà Lão Tổ - đại nhân vật số một số hai trong Địa Phủ, hắn khai sáng A Tu La nhất tộc, còn có danh xưng huyết hải không khô Minh Hà bất tử, khi hắn thể hiện hung uy đáng sợ, trực tiếp khiến ngàn vạn dặm trời đất ầm vang rung chuyển, sát cơ cực kỳ đáng sợ khóa chặt trên người Trương Hành.
- Chết!
Ào ào ào.
Minh Hà Lão Tổ không nói nhảm, hắn đánh ra một chưởng, trăm vạn dặm huyết hải sinh sôi trong hư không, hư không trời đất sụp đổ từng khúc, mang theo khí tức trấn diệt vạn vật ập tới Trương Hành.
- Ha ha.
Đối mặt với một kích đáng sợ của Minh Hà Lão Tổ, Trương Hành vậy mà không hề sợ hãi, ngược lại trên mặt còn hiện ra vẻ khinh thường, như hắn không có để Minh Hà Lão Tổ vào trong mắt.
- Minh Hà, để ngươi nhìn một về linh bảo của bản đế.
Trương Hành lên tiếng cười to, không thấy hắn có động tác gì, chỉ lật tay, một tiểu đỉnh bạch ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sự tình phát sinh kế tiếp trực tiếp khiến đám người Địa Phủ vây xem ngốc trệ.
- Thu!
Đùng!
Trương Hành ném tiểu đỉnh bạch ngọc trong tay ra ngoài, nơi trời đất này bỗng nhiên tiêu tan không chừng, mà bạch ngọc tiểu đỉnh nhìn rất đơn giản, càng không có bất kỳ khí tức gì tiết ra ngoài, nhưng huyết hải trăm vạn dặm do Minh Hà Lão Tổ đánh ra vậy mà toàn bộ bị bạch ngọc tiểu đỉnh hấp thụ hết, sau đó lại trở về trong tay Trương Hành.
- Không có khả năng!
Minh Hà Lão Tổ nhìn thấy một màn trước mắt, trong miệng hắn phát ra tiếng hét kinh hãi, quả thực không dám tin vào mắt mình.
Phải biết huyết hải này của hắn là đại thuật đáng sợ đến cực điểm, trong đó ẩn chứa khí tức chí sát chí ô, đừng nói Chuẩn Thánh không nhiễm, cho dù tiên thiên linh bảo nhiễm cũng mất đi linh tính hóa thành cặn bã, nhưng bạch ngọc tiểu đỉnh trong tay Trương Hành vậy mà nuốt hết đại thuật huyết hải của hắn, đây quả thực chính là chuyện mơ giữa ban ngày.



Bạn cần đăng nhập để bình luận