Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 396 - Công phu sư tử ngoặm (2)



Chương 396 - Công phu sư tử ngoặm (2)




- Không thể nói, không thể nói, lai lịch tên Diệp Hiên này quá mức kinh người, nếu như đổi lại là người bình thường trẫm đã sớm đánh giết, chỉ là binh khí trong tay người này quá mức đáng sợ, không có hoàn toàn chắc chắn, trẫm cũng chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn đối với hắn.
Ngọc Đế đau khổ lắc đầu, khẽ than thở một tiếng.
- Bệ hạ, cái tên Diệp Hiên này rõ ràng chính là được một tấc lại muốn tiến một thước, Bàn Đào chín ngàn năm là thánh vật thiên địa, ngay cả ta và ngài cũng không dám tự ăn, há có thể ban tặng người này thật?
Vương Mẫu lạnh lùng nói.
- Bàn Đào chín ngàn năm đương nhiên là không thể cấp cho hắn, thế nhưng Bàn Đào ba ngàn năm, ngươi và ta còn có thể làm chủ, chỉ là, điều làm cho trẫm thật sự lo lắng là thái độ của Triệt Giáo.
Ngọc Đế nhắm mắt lại, giọng cực kỳ âm trầm.
Nghe thấy giọng điệu của Ngọc Đế, Vương Mẫu biến sắc, lên tiếng thăm dò.
- Bệ hạ, lẽ nào Triệt Giáo muốn dựa vào người này lần nữa đại hưng?
Ngọc Đế gật đầu, nhìn ra ba mươi ba trọng thiên, giọng nói đều mang một tia rung động.
- Dưới Thánh nhân, thiên hạ đều là sâu kiến, ngươi không phải không hiểu rõ đạo lý này, tuy ngươi và ta nhìn như cùng Tam Thanh bình khởi bình tọa, nhưng ở trong mắt Tam Thanh, ngươi và ta cũng chỉ là một con rối.
- Vương Mẫu, ngươi chớ có quên, năm đó ngươi và ta chẳng qua chỉ là đạo đồng trong Tử Tiêu Cung, nếu không phải bởi vì đại chiến Vu Yêu mà Thiên Đình Thượng Cổ tan biến, ngươi và ta làm sao có thể có cơ duyên ngồi lên vị trí chủ nhân Tam Giới này?
Nghe thấy lời Ngọc Đế, Vương Mẫu ngẩn ngơ, trong đầu xuất hiện ký ức cực kỳ lâu đời, trong mắt còn có một tia không cam.
- Sau khi trận chiến Phong Thần qua đi, Thông Thiên Giáo Chủ nản lòng thoái chí, môn hạ đệ tử chết thì chết, phong thần thì phong thần, nhưng Thông Thiên Giáo Chủ làm sao có thể cam tâm?
- Trẫm sợ, sợ vị Thông Thiên sư huynh này của chúng ta muốn mượn tay Diệp Hiên, lần nữa phát động một trận đại chiến Phong Thần khác, nếu thời gian đó đến, rồi nếu như Thiên Đình tan biến, dù ngươi và ta từng là người bên cạnh đạo tổ, chỉ sợ cũng sẽ phải bị cuốn vào giữa Vô Lượng Lượng Kiếp mà thân tử đạo tiêu.
Giọng Ngọc Đế hơi run rẩy, nhớ tới sự đáng sợ của Vô Lượng Lượng Kiếp, thân thể đều khẽ run.
Điều Ngọc Đế lo lắng cũng chính là điều Vương Mẫu lo lắng, sắc mặt của Vương Mẫu cũng trở nên nhợt nhạt, nói:
- Vậy bây giờ ngài và ta nên làm cái gì bây giờ?
- Làm sao bây giờ?
Ngọc Đế lẩm bẩm tự nói, sắc mặt âm lãnh.
- Xiển Triệt hai giáo lại xuất hiện phân tranh, ngươi và ta tuyệt đối không thể cuốn vào trong đó, nếu tên Diệp Hiên này đã muốn tìm cái chết, vậy thì trẫm sẽ thành toàn cho hắn. Hắn không phải muốn Bàn Đào ư, vậy chúng ta cứ cho hắn, trẫm không chỉ có cho hắn Bàn Đào, còn muốn sắc phong hắn làm Đế Quân Thiên Đình, trẫm muốn nhìn một chút, khi hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục nào.
Ngọc Đế nói đến đây, rốt cuộc cũng làm ra quyết định, trong mắt đều là sát cơ tàn nhẫn thâm độc.
- Bệ hạ, ban tặng hắn Bàn Đào ba ngàn năm là được, nhưng nếu sắc phong hắn làm Đế Quân một phương Thiên Đình, vậy chẳng phải hắn và bệ hạ bình khởi bình tọa, cái này chẳng phải là càng thêm cổ vũ hắn...
Không đợi Vương Mẫu hoảng sợ nói xong, Ngọc Đế âm lãnh cười nói:
- Người leo càng cao, chết càng nhanh, ngươi cần phải biết rằng, ngoại trừ trẫm là chủ nhân tam giới, mấy đại Đế Quân còn lại tu vi kẻ nào không phải Đại La Kim Tiên, bằng vào Thái Ất Cảnh của hắn, đừng nói quần tiên không phục, ngay cả Yêu Vương hạ giới đều sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Được rồi, ngươi nhanh đi mang Bàn Đào ba ngàn năm đưa đến Lăng Tiêu điện đi, đừng làm hỏng thời cơ.
Ngọc Đế cuối cùng cũng làm ra quyết định, sau đó lại triệu hồi một đám mây trở về Lăng Tiêu điện, đây là một âm mưu nhằm vào Diệp Hiên, Ngọc Đế tin tưởng nhất định có thể để cho Diệp Hiên chết không có chỗ chôn.
Kỳ thực, Vương Mẫu cũng không biết, Ngọc Đế muốn đưa Diệp Hiên vào chỗ chết, nguyên nhân lớn nhất trong đó chính là Quảng Hàn tiên tử, bởi vì hiện tại tam giới đều đã truyền ra chuyện giữa Diệp Hiên cùng Quảng Hàn tiên tử, càng đã trở thành một chủ đề cực lớn, thần tiên yêu ma không ngừng lưu truyền đi khắp nơi.

Đấu Ngưu cung, Lăng Tiêu điện.
Khuôn mặt tiên nhân Xiển Giáo âm tình bất định, trái lại tiên nhân Triệt Giáo lại bình tĩnh thong dong, Triệu Công Minh ra vẻ thân thiết tự tiến lên bắt chuyện cùng Diệp Hiên, tuy miệng đều nói những lời chúc mừng, nhưng lại làm cho tiên nhân Xiển Giáo nhất mạch chau mày.
Tiên gia ở đây người nào không là nhân vật sống vài chục vạn năm?
Đừng nói tu vi như thế nào, bọn họ đều là người đã từng trải qua rất nhiều đại sự trong thiên địa, ánh mắt cực kỳ độc ác, đã nhìn ra Triệt Giáo nhất mạch đang rục rịch.
Diệp Hiên trầm ổn như núi, càng vui vẻ cười nói cùng Triệu Công Minh, cũng nhận lời Triệu Công Minh có thời gian nhất định đi đến đạo tràng làm khách, trong khoảng thời gian ngắn cũng làm gần quan hệ giữa hắn cùng với Triệt Giáo mạch.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, những lời này cũng không phải không có đạo lý.
Diệp Hiên hiểu rất rõ, nếu hắn đã cùng Dương Tiễn không chết không thôi, vậy Xiển Giáo nhất mạch cũng đã xem hắn là đại địch, mà Triệt Giáo có tâm cho hắn mượn hơi, hắn cũng thể có thể đục nước béo cò, không ngại đi gần cùng Triệt Giáo nhất mạch một chút.
Giữa lúc Triệu Công Minh cùng Diệp Hiên trò chuyện, rốt cuộc Ngọc Đế cũng trở về, điều khiến làm cho quần tiên giật mình chính là, Vương Mẫu rất ít khi xuất hiện ở Lăng Tiêu Bảo Điện lại đi theo bên cạnh Ngọc Đế, trong tay còn có một quả Bàn Đào với tiên quang mông lung.



Bạn cần đăng nhập để bình luận