Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 477 - Mười năm



Chương 477 - Mười năm




Sâu trong Táng Tâm cốc.
Một đầm nước, một phần mộ, ngoại trừ những thứ này ra cũng không có thêm gì khác.
Trước mộ, Diệp Hiên yên lặng đứng ở đây, quanh người cũng không bất cứ ba động gì, không còn có tiên quang thông thiên động địa, hắn giống như đã trở thành một người bình thường, trong lòng chỉ có sự ưu thương.
Đôi mắt Diệp Hiên có chút ngẩn ngơ, sâu trong đầu lại xuất hiện một ít ký ức năm xưa.
Đó là buổi đêm một ngày cuối thu, Diệp Hiên vừa mới đi ra từ trong chiến trường huyết hải, dưới ánh trăng mông lung, hai anh em dựa vào lưng ngồi với nhau.
- Ca, nếu là có một ngày em chết đi, anh sẽ khóc vì Linh nhi chứ?
Diệp Linh Nhi giảo hoạt mỉm cười hỏi.
- Em là em gái của Diệp Hiên anh, chỉ cần Diệp Hiên anh còn sống một ngày, cũng sẽ không để em chết.
Diệp Hiên nói năng có khí phách, bởi vì khi đó hắn sát lục thao thiên, đang tranh mệnh cùng trời, hắn tin tưởng bằng vào tu vi Độ Kiếp kỳ của mình, hoàn toàn có thể bảo vệ tiểu muội và mẫu thân.
- Ca, đây chính là anh nói đó.
Diệp Linh Nhi dí dỏm le lưỡi.
Tâm tư quay lại, người thân đã qua đời, Diệp Hiên mờ mịt nhìn nấm mồ, vẻ tự giễu xẹt qua đáy mắt.
Thì ra mình cái gì cũng làm không được, mặc dù hắn đã trở thành La Thiên Huyền Tiên, nhưng sau năm trăm năm trở về, nhưng cũng chỉ có thể tận mắt nhìn tiểu muội chết đi.
- Ta đi ra từ nhân gian giới, trở về từ Địa Tiên Giới, mặc dù có lực lượng vô địch nhân gian, nhưng cũng chỉ có thể nhìn người thân ra đi, đây thật đúng là một truyện cười.
Diệp Hiên tự giễu cười một tiếng, chỉ là nụ cười của hắn lại tràn ngập đau khổ.
Nhật nguyệt giao thế, đấu chuyển tinh di.
Bảy ngày bảy đêm trôi qua, Diệp Hiên cứ lẳng lặng đứng ở trước mồ, giống như hóa thành ngoan thạch tuyên cổ không dời, sừng sững ở nơi đây, lại không có chút động tĩnh nào truyền đến.
Sau khi mặt trời mọc vào ngày thứ chín, Diệp Hiên rốt cuộc cử động.
Hắn vuốt ve mộ bia lạnh như băng, giọng khàn khàn rù rì nói:
- Tiểu muội, đại ca chôn một nhà ba người các em ở cùng nhau, hy vọng kiếp sau các em chỉ là một người bình thường, nhưng sẽ sống một đời vui vẻ.
- Ngày ấy, đại ca nghĩ nếu anh chỉ là một phàm nhân, nguyện ý mang theo em và mẹ sống ở trần thế, cũng có thể buông tha con đường thông thiên.
- Chỉ là ý trời trêu ngươi, để cho đại ca đi tới bước chân hôm nay, anh đã không còn có đường lui nữa rồi.
Ngắm bầu trời mà không nói, nghe thấy địa chấn mà không sợ hãi.
Đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy, tiên quang hơi phập phồng quanh người, cái chết của Diệp Linh Nhi đả kích hắn rất lớn, bởi vì đây là người thân cuối cùng của hắn ở nơi đây.
Diệp Hiên rất mờ mịt, hắn cũng rất bàng hoàng, hắn cảm giác mình mất đi một vật rất quan trọng, hắn đau khổ tìm kiếm giữa nội tâm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có tìm được hắn đã mất đi cái gì.
Thân tình sao? Thiện tâm sao? Hay hoặc là thất tình lục dục của một con người?
Diệp Hiên để tay lên ngực tự hỏi, nhưng đây cũng đều không phải thứ hắn thiếu, bởi vì hắn chẳng bao giờ đánh mất những thứ này.
Nếu như ném thân tình, hắn cũng sẽ không vì muội chết chết mà đau thương, nếu không có một tia thiện tâm, năm đó hắn cũng sẽ không bố võ cho thiên hạ, để lại cho nhân loại một ngọn lửa hy vọng.
Thất tình lục dục cũng tồn tại trong người, chỉ là tâm trí hắn kiên cố như bàn thạch đè lòng mình xuống, bởi vì hắn muốn đăng lâm cửu thiên, không muốn bị thất tình lục dục che đậy.
- Thiên đạo bất công, nhân đạo chí thánh, để ta trở về mảnh cố thổ sinh dưỡng ta này, nhìn một chút đến cùng ta đã đánh mất cái gì.
Thiên địa tám phương, lôi âm rầm rầm, âm thanh của Diệp Hiên quanh quẩn trong sơn cốc, mây đen dâng lên dưới chân, mang theo hắn biến mất ở Táng Tâm cốc.
Gió thu hiu quạnh, lá khô rơi xuống, theo Diệp Hiên rời khỏi, nấm mồ kia đứng yên ở trong gió thu, giống như chôn cất xuống tâm tư sau cùng của Diệp Hiên.
...
Náo động trên đời, nghị luận ầm ỉ.
Sau khi liên minh tu tiên thống trị nhân gian mấy trăm năm bị huỷ diệt, nhân gian giới có chút rung chuyển.
Bằng vào sức một mình Diệp Hiên, giết chết trăm vạn tu tiên giả, liên minh tu tiên ở trong tay hắn không chịu nổi một kích cũng vỡ tan.
Khi tin tức kia truyền tới trong tai thế nhân, thế nhân đều rối rít hoảng sợ, rất sợ vị thiên ngoại tà ma này phát động hắc ám, lần nữa khiến cho nhân loại gặp phải đại kiếp trước nay chưa từng có.
Chỉ là kiếp nạn vẫn chưa xảy ra, thiên địa vẫn vận chuyển bình thường như cũ, mặt trời vẫn mọc lên từ đằng đông, lặn xuống từ đằng tây, các nơi trên thế giới căn bản cũng không có bóng dáng Diệp Hiên xuất hiện.
Theo thời gian trôi qua, lấy Thanh Long cầm đầu, bốn đại gia tộc tu tiên bắt đầu trả lại chân tướng lịch sử, trực tiếp công bố sách sử năm trăm năm trước ra cho thiên hạ, lúc này mới khiến thế nhân biết năm trăm năm trước Diệp Hiên tột cùng là ai.
Sau khi chân tướng lịch sử được công bố cho mọi người, còn có rất nhiều tu tiên giả sống năm trăm năm đều đứng thanh minh cho Diệp Hiên, điều này cũng làm cho thế nhân dồn dập thức dậy, càng thóa mạ liên minh tu tiên không ngớt.
Thần Vương Diệp Hiên, lần nữa được thế nhân biết rõ.
Đáng tiếc, thế nhân cũng không biết, Diệp Hiên chẳng bao giờ để các loại hư danh này ở trong mắt, không quan tâm thế nhân đối với hắn là hận hay là kính, chuyện này không để lòng hắn có chút sóng gió nào.
Mười năm lập tức trôi qua.
Người đương đại đều đang đợi Diệp Hiên xuất thế, đám người Hoàng bàn tử lại càng tìm kiếm Diệp Hiên ở các nơi, Diệp Hiên lại lần nữa giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn có xuất hiện ở trong mắt bất kỳ người nào.
...



Bạn cần đăng nhập để bình luận