Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1162 - Thân tương lai



Chương 1162 - Thân tương lai




Tỉnh rồi thì sao?
Hết thảy đều đã xảy ra, hắn căn bản không có lực lượng để thay đổi, hắn tự tay chém giết người mình yêu, hắn đích xác đã vượt qua thiên đạo đệ nhị kiếp, một viên ma tâm càng hoàn hảo không chỗ trống, không thể ảnh hưởng đến thần trí của hắn nữa.
Nhưng... Diệp Hiên cảm giác mình đã mất đi một thứ rất quan trọng... Hắn đã đánh mất chính mình... Hắn đã mất đi người con gái mình yêu... Càng là vì theo đuổi tu vi bản thân mà tự tay xóa bỏ tình yêu của bản thân.
Diệp Hiên tự hỏi, hắn sống là vì cái gì?
Vì sừng sững trên cửu thiên vạn cổ?
Để trở thành Thánh của chúng sinh?
Vì thiên địa diệt mà ta bất diệt, vạn vật hủ mà ta bất hủ?
Diệp Hiên tỉnh, hắn thật sự đã tỉnh.
Bởi vì hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, bên cạnh hắn không có một người làm bạn, chỉ có cô độc vĩnh viễn làm bạn với hắn.
Người thân năm xưa chôn vào đất vàng, tình yêu của hắn bị hắn tự tay chém giết, hắn một đường đi tới, dưới chân không chỉ có thi thể của địch nhân, mà còn có thi thể của thân nhân, bằng hữu và người mình yêu.
- Cho dù tương lai ta sừng sững trên đỉnh cao nhất, nhưng bên cạnh không có một người làm bạn, từ đó cô độc mờ mịt sống ở trên đời, chẳng lẽ đây chính là thứ Diệp Hiên ta muốn sao?
Tang thương, cô tịch, tiêu điều, khí tức của Diệp Hiên cực kỳ suy sụp, âm thanh của hắn tang thương mà khàn khàn, hắn đang không ngừng hỏi mình, một cỗ khí tức thê lương bi thảm vờn quanh người, cả người lâm vào trong trạng thái vạn cổ bi thương.
- Tìm được ngươi rồi!
Bỗng nhiên, lục đại Tổ Vu bên ngoài cất tiếng rống giận dữ, Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận quả thật đáng sợ, ngay cả khi thần thông của Diệp Hiên kinh thiên, nhưng ở trong tam giới đệ nhất tuyệt trận, hắn căn bản không che dấu được bao lâu, rất nhanh bị lục đại Tổ Vu tìm được chỗ chân thân.
Ầm ầm!
Sát khí vô biên nghiền nát hư vô, sáu lá cờ màu đen đột phá không gian ngăn cách, ầm ầm rơi vào trên thân thể Diệp Hiên, càng làm cho Diệp Hiên xuất hiện trong thiên địa Vu tộc.
Ông!
Diệp Hiên như lục bình không rễ, bị đánh bay ra trăm vạn dặm, nhưng hắn đã vượt qua thiên đạo đệ nhị kiếp, bản thân đã cường đại đến mức độ cực kỳ đáng sợ, ngay cả lục đại Tổ Vu mở ra Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận, nhưng một kích này cũng chỉ có thể tạo thành thương tổn rất nhỏ cho hắn.
Ầm ầm.
Trên trời cao, trong hư không, hắc quang đầy máu xung quanh Diệp Hiên đã tiêu tán không thấy, một tia sương mù vờn quanh quanh hắn, tóc vốn xám trắng không biết từ khi nào lại biến thành tóc bạc đầy đầu, lộn xộn che lấp khuôn mặt của hắn.
- Lăn!
Diệp Hiên từ từ ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng từ từ chuyển động, từng tấc từng tấc hư không thiên địa sụp đổ, một cỗ ba động cực kỳ khủng bố từ quanh thân Diệp Hiên tràn ra, chỉ là khí tức vạn cổ bi thương cô tịch kia thủy vờn quanh xung quanh người hắn.
- Ma vật, chịu chết đi!
Lục đại Tổ Vu chấn động tâm thần, chỉ cảm giác Diệp Hiên rõ ràng đã xảy ra biến hóa cực kỳ đáng sợ, nhưng giờ phút này mũi tên ở trên dây, không thể không bắn, Lục đại Tổ Vu vẫn ra tay đánh về phía Diệp Hiên.
- Bạt Thiên Quyết!
Vạn cổ mênh mông, thiên địa treo ngược, ngón tay Diệp Hiên giơ ra, giống như bắt được thiên địa càn khôn, để ức vạn dặm pháp tắc thiên địa vỡ vụn từng tấc từng tấc, chuyện cực kỳ đáng sợ cũng theo đó xảy ra.
Ầm ầm!
Thiên địa Vu tộc ầm ầm nổ tung, chỉ vì khi Diệp Hiên giơ tay ra, giống như bóp nát cả thiên địa, nếu không phải Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận là đệ nhất tuyệt trận trong tam giới, càng bảo vệ người của Vu Tộc và lục đại Tổ Vu bên trong đó, chỉ cần một Bán Thánh đại thuật này của Diệp Hiên đã đủ làm cho tất cả mọi người chết thảm trong thiên địa.
Phanh!
Thiên địa Vu tộc ầm ầm nghiền nát, tiểu thế giới này rốt cục hiện ra ở trong Tam Giới, lục đại Tổ Vu bị đánh bay ra, mười hai sát kỳ cuồng loạn lay động, nhưng vẫn để cho thân hình lục đại Tổ Vu ổn định, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy hoảng sợ nhìn về phía Diệp Hiên.
Đáng sợ, quá đáng sợ, lục đại Tổ Vu mười phần xác định, nếu không phải sáu người mở ra Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận, đối mặt với một kích này của Diệp Hiên, thân thể sáu người bọn họ tất sẽ vỡ vụn mà chết đến không thể chết hơn.
Đông —— đông —— đông!
Diệp Hiên cũng không có liếc mắt nhìn lục đại Tổ Vu một cái, chậm rãi đi từng bước về phía thi thể của Quảng Hàn tiên tử, cho đến khi hắn đi tới trước người Quảng Hàn tiên tử, một tia khí tức bi thương tiêu điều nở rộ, Diệp Hiên ngơ ngác nhìn nữ tử hắn yêu sâu đậm.
Nữ nhân này chưa bao giờ hại hắn, năm xưa càng vì hắn mà đi quỳ lạy cầu xin Ngọc Đế.
Diệp Hiên nhớ rõ, năm đó hắn chỉ là La Thiên Kim Tiên, lúc đối mặt với Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã là Đại La, là Quảng Hàn tiên tử thỉnh cầu Ngọc Đế cứu hắn, tuy cuối cùng hắn không lĩnh tình, nhưng hắn rất rõ ràng Quảng Hàn tiên tử vì hắn mà có thể làm hết thảy.
Cô tịch, tiêu điều, bi thương, còn có một tia bàng hoàng, bất lực, đôi mắt Diệp Hiên khô héo vô thần, khí tức vạn cổ bi thương nở rộ.
Hắn rốt cục hiểu được, cái gọi là Thiên Đạo đệ nhị kiếp, thật ra cũng không phải tình kiếp, mà là hận cùng thẹn đối với bản thân sau khi chính tay mình chém giết Quảng Hàn tiên tử.
- Giết hắn, ma vật này nhất định phải chết!
Huyền Minh Tổ Vu gầm nhẹ, lục đại Tổ Vu từ từ tới gần Diệp Hiên, Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận bộc phát ra sát khí vô biên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên giống như vô cảm, chỉ ngơ ngác nhìn thi thể Quảng Hàn tiên tử, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống từ trong hốc mắt của hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận