Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 890 - Bức bách (2)



Chương 890 - Bức bách (2)




- Đến đây!
Đang lúc dân làng khổ sở khẩn cầu, Ngưu Ma Vương giơ tay ra, trực tiếp hút một hài đồng năm sáu tuổi trong đám người đến trước mặt mình, để phụ mẫu hài đồng thét chói tai, bị dọa hôn mê té trên mặt đất.
- Bạn nhỏ, ngươi có biết người trong bức tranh này là ai không?
Ngưu Ma Vương nắm lấy hài đồng, nhẹ giọng đặt câu hỏi, dân làng nghe thế sắc mặt đại biến, Trương Thanh Hà muốn mở miệng nói chuyện, nhưng không đợi hắn lên tiếng, đôi mắt Ngưu Ma Vương híp lại, một chút yêu quang tràn ra xung quanh, lời nói trong miệng căn bản không cách nào phát ra.
- Diệp... Diệp ca ca... Hắn ta là... Hắn là Diệp ca ca của nhà Trác Mã.
Hài đồng mới có năm sáu tuổi, linh trí còn chưa đầy đủ, hơn nữa rơi vào trong tay đại yêu ma như Ngưu Ma Vương, sớm đã bị dọa sợ mất mật, nào dám nói dối nửa câu.
- Diệp ca ca?
Đôi mắt Ngưu Ma Vương sáng ngời, giơ ra thêm một tay, hút cha mẹ hài đồng đến cạnh mình, sau đó nói với hài đồng:.
- Trác Mã là ai? Diệp ca ca là ai? Chỉ cần ngươi nói cho bổn vương, bổn vương cam đoan sẽ không thương tổn cha mẹ ngươi.
- Cha mẹ!
Nhìn cha mẹ hôn mê bất tỉnh, hài đồng sợ hãi thét chói tai, không ngừng đá vào tay Ngưu Ma Vương, đáng tiếc hắn làm sao có thể thoát khỏi tay Ngưu Ma Vương?
- Nói đi!
Ngưu Ma Vương trừng mắt trâu, đã dần dần mất đi kiên nhẫn, gầm nhẹ một tiếng, cũng khiến hài đồng sợ ngây ngốc tại chỗ.
- Nàng... Nàng là Tiểu Trác Mã... Diệp ca ca chính là ở nhà Trác Mã.
Hài đồng chỉ vào tiểu cô nương, nói.
Phanh!
Theo như lời đứa bé, Ngưu Ma Vương tiện tay vứt hắn xuống đất, một đôi mắt trâu âm trầm nhìn về phía ông cháu hai người.
- Tiểu cô nương, ngươi lừa bản vương thật thảm.
Ngưu Ma Vương âm trầm lên tiếng, đi từng bước về phía tiểu cô nương, ông cháu hai người không ngừng lùi lại, trong hai mắt hiện ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
- Ngươi đừng đến đây.
Trác đại thúc run rẩy rống to, trong tay không biết từ khi nào lại có thêm một cây đòn gánh, chắn tiểu cô nương ở phía sau, thân hình run rẩy so sánh với Ngưu Ma Vương, quả thực không cách nào đánh đồng.
- Đại vương, người ngài muốn tìm thật sự đã đi rồi, hắn chỉ ở trong thôn Tiểu Thạch của chúng ta một đoạn thời gian , chúng ta thật sự không dám lừa gặt ngài.
Không biết từ khi nào, Trương Thanh Hà khôi phục hành động, hắn run rẩy lên tiếng giải thích, mà thôn dân còn lại nhao nhao gật đầu, hy vọng Ngưu Ma Vương không nên làm khó ông cháu hai người.
- Đi rồi?
Khí tức Ngưu Ma Vương bùng nổ, hai tay không ngừng nắm chặt, một cỗ lệ khí không cách nào tưởng tượng được tràn ngập ra.
Ngưu Ma Vương cũng không cảm thấy Trương Thanh Hà nói dối, bởi vì hắn đến Tiểu Thạch thôn đã rất lâu dài, nhưng hung thủ sát hại hài nhi hắn vẫn chưa xuất hiện, điều này làm cho hắn nghi hoặc đến cực điểm, càng suy đoán đối phương có thể đã rời khỏi.
Ngưu Ma Vương nhận được tin tức từ trong miệng hai vị đại yêu, đối phương cũng là một vị Đại La, nếu đối phương thật sự ở trong Tiểu Thạch thôn, tất sẽ không co đầu rút cổ không ra.
- Nói cho bổn vương biết người này đi đâu?
Ngưu Ma Vương âm lãnh nhìn chằm chằm ông cháu hai người, Đại La yêu quang tràn ngập quanh thân, một tia sát khí xẹt qua đáy mắt.
- Ta không biết... Lão già thực sự không biết... Hắn... Hắn là một người có bản lĩnh lớn... Nếu hắn lựa chọn rời đi... Làm thế nào lại nói cho những phàm nhân như chúng ta biết là sẽ đi đâu?
Trác đại thúc chịu đựng uy áp run rẩy đáp lại, chỉ là lão dù sao cũng lõi đời, lại trải qua tang thương, hắn có thể cảm giác được sát ý của Ngưu Ma Vương, điều này làm cho đôi mắt Trác đại thúc hiện ra vẻ tuyệt vọng.
- Yêu quái thối tha, ngươi vẫn là mau chạy đi, nếu không chờ Diệp ca ca biết ngươi khi dễ chúng ta, Diệp ca ca nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
Tiểu cô nương trốn ở phía sau gia gia, run giọng mắng Ngưu Ma Vương.
- Tiểu Trác Mã câm miệng.
Sắc mặt Trác đại thúc đại biến, vội vàng quát lớn cháu gái, gắt gao nhìn chằm chằm Ngưu Ma Vương, không ngừng lôi kéo tiểu cô nương lui về phía sau.
- Ha ha!
Nghe thấy tiểu cô nương chửi mình, Ngưu Ma Vương điên cuồng bật cười, chỉ là tiếng cười của hắn cực kỳ âm lãnh, ánh mắt nhìn về phía ông cháu hai người hiện ra sát ý sắc bén.
- Không buông tha cho bổn vương? Nha đầu thối ngươi có biết bổn vương là ai không?
Ngưu Ma Vương liên tục cười lạnh.
- Nếu hắn không ở trong thôn, chính là nói những con kiến hôi các ngươi không có tác dụng gì đối với bổn vương?
Ngưu Ma Vương cầm Hắc Kim Cương Xoa âm trầm lên tiếng, chậm rãi nâng lên ngưu quyền cực lớn, yêu quang quanh thân cuồn cuộn, hư không tám phương ầm ầm nổ vang, hắn đã động sát tâm.
- Tiểu Trác Mã mau chạy trốn!
Sắc mặt Trác đại thúc trắng bệch, gắt gao ngăn tiểu cô nương ở phía sau, đáng tiếc ngay lúc này, Ngưu Ma Vương cười dữ tợn, một quyền đánh tới ông cháu hai người, muốn giết chết hai người tại chỗ.
Ầm ầm!
Đại La yêu quang trùng thiên, sát phạt ngút trời, một quyền của Ngưu Ma Vương quá mức khủng bố, đừng nói phàm nhân, cho dù tiên nhân cũng phải tan thành tro bụi mà chết khi ăn một quyền này.
- Gia gia!
Tiểu Trác Mã bi hô rống to, cũng vào giờ khắc này, quyền mang đáng sợ của Ngưu Ma Vương đã bao phủ hai ông cháu, dân làng thấy thế hoảng sợ thét chói tai, quay đầu không đành lòng nhìn cảnh tượng bi thảm tiếp theo.
Ông!
Thời gian giống như đình chỉ, không gian tựa như bị đóng băng, phong thiên khốn địa, kim quang phóng lên tận trời, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một tia kim quang sinh sôi nảy nở ở trước ngực tiểu cô nương, trong nháy mắt bao phủ ông cháu hai người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận