Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2137: Nhân vật cấm kỵ, Thần Tổ Vạn Thú

Chương 2137: Nhân vật cấm kỵ, Thần Tổ Vạn Thú
Nếu như lúc trước Diệp Hiên lựa chọn tự mình bước vào, đừng nói đi đến được điểm cuối cùng trên đoạn tinh không cổ lộ này, chỉ sợ hắn vừa mới tiến vào thì đã bị hôi phi yên diệt mà chết từ lâu rồi.
Cũng là tại thời khắc này, Diệp Hiên rốt cuộc có thể chứng thực một chuyện.
Vạn cổ bóng ma thật sự chỉ là xem hắn như mồi câu, chính là vì muốn dẫn xuất vị nhân vật cấm kỵ thần bí này.
Bởi vì vạn cổ bóng ma biết rõ hắn không thể còn sống sót tại đầu tinh không cổ lộ này, nếu như Diệp Hiên đứng trước nguy hiểm tính mạng, cũng chỉ có vị nhân vật cấm kỵ thần bí này có thể cứu hắn.
Chỉ là vạn cổ bóng ma không ngờ, Diệp Hiên cũng không có nhận hắn bài bố, mà là qua tay nhiều người một phen, được Nhân Đạo Chủ Nhân bồi tiếp hắn bước vào đầu tinh không cổ lộ này.
- Chính là chỗ này.
Rốt cuộc, một năm sau, Diệp Hiên cùng Nhân Đạo Chủ Nhân rốt cuộc cũng đã đến điểm cuối cùng trên cổ lộ, cũng truyền tới âm thanh cực kỳ hưng phấn của Diệp Hiên.
Nơi này là một dải đất thần bí tối tăm mờ mịt, không có pháp tắc nào tồn tại, không có ý chí hỗn độn hàng lâm, càng không có bất kỳ khí tức nào cả, ngay cả thời gian đều tựa như không tồn trong phiến tuyệt địa cấm kỵ này.
- Tại hạ Diệp Hiên, còn xin tiền bối ra gặp một lần.
Diệp Hiên khom người cúi đầu, âm thanh của hắn quanh quẩn trong tuyệt địa cấm kỵ.
Rất đáng tiếc, trong phiến tuyệt địa cấm kỵ này, căn bản không có bất kỳ kẻ nào hồi ứng Diệp Hiên.
Khô bại, tĩnh mịch, hắc ám...
Nơi này tràn ngập mặt trái không khí, ngay cả Nhân Đạo Chủ Nhân đều phải nhíu mày, gương mặt xinh đẹp đều bày biện ra thần sắc trầm trọng.
- Ta có một vị chí hữu thân nhuộm cấm kỵ, còn xin tiền bối giúp ta cứu hắn, dù cho bỏ ra cái giá cỡ nào, vãn bối đều có thể tiếp nhận.
Diệp Hiên lại lần nữa cúi đầu, hắn tin tưởng người hắn muốn tìm, nhất định ngay ở chỗ này.
Đáng tiếc, vẫn không có người nào trả lời Diệp Hiên, điều này cũng làm cho sắc mặt Diệp Hiên trở nên âm trầm, chẳng lẽ mình thật sự đi một chuyến uổng công?
- Đến chỗ ta!
Bỗng nhiên, Nhân Đạo Chủ Nhân gọi Diệp Hiên một tiếng, lực lượng nhân quả lại lần nữa dẫn đường, Diệp Hiên mừng rỡ vội vàng cùng lên.
Tại Nhân Đạo Chủ Nhân dẫn đường, hai người tiếp tục thâm nhập vào sâu hơn, vẻn vẹn mấy chục giây sau Diệp Hiên liền nhìn đến phía trước xuất hiện một hình ảnh để hắn rung động.
Khô xương!
Một bộ khô xương tràn ngập khí tức năm tháng nhân loại!
Bộ xương khô này tang thương mục nát, xương cốt toàn thân đều tràn ngập những chỗ mục nát, rất nhiều đoạn xương cốt nhìn có chút tổn hại, nhưng phiến vạn vật này không nằm trong tuyệt địa cấm kỵ, vẫn duy trì trạng thái hoàn hảo.
- Chết rồi? Hắn chết rồi!
Mắt Diệp Hiên đỏ ngầu muốn nứt, chăm chú nhìn lấy bộ xương khô này, tựa như không dám tin vào hai mắt của mình.
Oanh!
Diệp Hiên bước ra một bước, trong giây lát liền xuất hiện trước khô xương, hắn ngóng nhìn bộ xương khô này, cả người trở nên ngang ngược, hoàn toàn khó lòng chấp nhận được sự thật này.
- Ai!
Nhân Đạo Chủ Nhân chầm chậm bước đến, miệng truyền đến thở dài một tiếng.
- Vì sao lại như thế?
Diệp Hiên căm hận gầm nhẹ.
Diệp Hiên tốn công sức đi đến nơi này, không gặp được nhân vật cấm kỵ, nhìn thấy chỉ là một bộ khô xương, tất cả hi vọng của hắn đều ầm vang phá diệt, đả kích này đối với Diệp Hiên mà nói là cực kỳ trầm trọng.
- Nhân quả thiên định, mệnh số đã định.
Nhân Đạo Chủ Nhân an ủi nói.
- Ta không tin số mệnh!
Oanh!
Toàn thân Diệp Hiên bộc phát ra lệ khí trùng thiên, hai mắt đều đã xích hồng như máu, nếu như hắn tin vào số mệnh thì đã không đi được đến ngày hôm nay.
- Hắn còn sống, hắn nhất định còn sống, hắn ở ngay chỗ này, nhất định không có sai.
Diệp Hiên đều như lâm vào trạng thái bùng nổ, hắn liên tiếp bước xung quanh khô xương, hai mắt hung lệ đến cực điểm, một tia âm chí đang lấp lóe trong ánh mắt, nội tâm tựa như đang nổi lên một loại chuyện đáng sợ nào đó.
- Diệp tiểu đệ, ngươi tỉnh táo lại, mặc kệ nhân vật cấm kỵ có phải là bộ xương khô này hay không, hiện tại chúng ta phải đi đến cùng, cho dù ngươi xúc động như thế này cũng không giải quyết được vấn đề.
Nhân Đạo Chủ Nhân an ủi nói.
- Xúc động?
Diệp Hiên cười, chỉ là nụ cười của hắn rất lạnh, hai mắt hung ác nham hiểm đáng sợ.
Nhân Đạo Chủ Nhân còn chưa hiểu rõ Diệp Hiên, chỉ cho là cảm xúc lúc này của Diệp Hiên là đang bạo tẩu, nhưng lại không biết nội tâm Diệp Hiên đã đưa xuống một quyết định, muốn làm một một chuyện cực kỳ điên cuồng.
- Diệp tiểu đệ, ta biết rõ ngươi muốn cứu Liễu Bạch Y, hiện tại tuy ta không cứu được hắn, nhưng nếu ta có thể vượt qua kiếp nạn cấm kỵ, có lẽ còn có một tia hi vọng.
Nhân Đạo Chủ Nhân không màng danh lợi nói.
- Chúng ta không được!
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, hắn chăm chú nhìn lấy bộ khô xương phía trước, một vẻ điên cuồng xẹt qua đay mắt hắn.
Mặc dù Nhân Đạo Chủ Nhân nói rất có lý, nhưng trong đó lại ẩn chứa một cuộc đánh cược, nếu như Nhân Đạo Chủ Nhân độ kiếp thất bại, hắn vẫn không cứu được Liễu Bạch Y.
Cho dù Nhân Đạo Chủ Nhân có trở thành nhân vật cấm kỵ, hi vọng cứu được Liễu Bạch Y cũng chỉ có một con đường, vạn cổ bóng tối cũng nói hắn là cứu không được, đây chính là một nhân vật cấm kỵ chân chính.
Cho nên, Diệp Hiên đều đem tất cả hi vọng đặt ở nơi này, hơn nữa nội tâm hắn đã có lập kế hoạch.
- Giết!
Oanh!
Trong khi Nhân Đạo Chủ Nhân ngạc nhiên chăm chú nhìn, Diệp Hiên ầm vang mở ra hai đại thiên môn, một cỗ quang hoa thần bí đang lấp lóe trên quyền thân của hắn, đây là áo nghĩa luân hồi, càng là hắn tu luyện Vạn Cổ Luân Hồi Quyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận