Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 347 - Ngồi mà nói suông



Chương 347 - Ngồi mà nói suông




- Nơi đây không chỉ là Địa Tiên Giới, ngươi và ta bây giờ đang ở trong Thiên Đình.
Diệp Hiên đạm mạc nói.
- Thiên Đình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Thần lập tức trắng bệch, lúc này nàng mới nhìn rõ ràng tinh thần đầy trời phía trên đỉnh đầu, còn có dòng chảy hà quang thụy khí ở giữa bầu trời.
- Ta... Ta đã trở về... Ta... Ta muốn đi tìm chủ nhân.
Nguyệt Thần vừa nói chuyện, liền đi ra ngoài Loạn Vân cung, hiển nhiên vừa mới trở lại Địa Tiên Giới, cô đương nhiên muốn về đến bên cạnh Quảng Hàn tiên tử.
Đáng tiếc, không đợi Nguyệt Thần đi ra mấy bước, một mảng tiên quang đã định cô lại ngay tại chỗ, nhiệt độ không khí Loạn Vân cung đang không ngừng giảm xuống, còn có một loại cảm giác khủng bố không tiếng động tập kích tới phía Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần ngẩn ra, hơi run rẩy quay đầu nhìn Diệp Hiên, chỉ thấy Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, chưởng chỉ có Thái Ất tiên quang lưu chuyển, đôi mắt nhìn về phía Nguyệt Thần lại lộ ra sát cơ hung ác nham hiểm.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Nguyệt Thần khẽ cắn răng, đáy mắt hiện ra sự hoảng loạn.
Đạp —— đạp —— đạp!
Diệp Hiên bước chậm đi đến, theo mỗi một bước của hắn rơi xuống, giống như có một ngọn núi lớn đang không ngừng đè trên trái tim của Nguyệt Thần, cũng để cho đáy mắt nàng hiện lên sự tuyệt vọng, đã đoán được suy nghĩ của Diệp Hiên.
- Ngươi muốn giết ta?
- Ta không nên giết ngươi sao?
Lời đối thoại đơn giản, lại ẩn chứa sát cơ nồng nặc.
Đạo lý rất đơn giản, Diệp Hiên cũng không phải người của Địa Tiên Giới, hắn lừa dối quần tiên, mà người duy nhất biết thân phận của hắn ngoại trừ Nguyên Linh cũng chỉ có cô gái này.
Mà chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật, đây chính là Diệp Hiên lý do muốn giết Nguyệt Thần.
- Diệp Hiên, ngươi khi đó đã hứa với ta, lẽ nào bây giờ ngươi lại muốn vi phạm lời hứa?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Thần trắng bệch, đang cố gắng tranh thủ một con đường sống.
- Không sai, lúc đầu ta quả thật đã hứa hẹn với ngươi, có nhưng lời hứa này cũng chỉ là mang ngươi trở lại Địa Tiên Giới, bây giờ ta đã thực hiện xong lời hứa của mình, đương nhiên không thể để ngươi sống nữa.
Diệp Hiên hung ác nham hiểm lên tiếng, Thái Ất tiên quang đang lưu chuyển, hiển nhiên sau một khắc sẽ giết chết nàng ở ngay đây.
Nguyệt Thần run sợ lên tiếng nói:
- Diệp đạo hữu, trong đầu ta có Huyết Khế của ngươi, nhất định sẽ không bại lộ bí mật của ngươi.
- Ngươi sai, chỉ có kẻ chết mới giữ được bí mật.
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, nâng chưởng lên mang theo Thái Ất tiên quang bỗng nhiên chụp đến mi tâm của nàng, hiển nhiên, không chỉ muốn huỷ diệt nhục thân, càng phải phá toái thần hồn, như thế mới có thể tránh được mọi vấn đề.
- Khoan đã.
Chợt, Nguyệt Thần run sợ thét lớn, nói:
- Chỉ cần ngươi thả ta đi, Quảng Hàn tiên tử sẽ nợ ngươi một ân huệ.
Ông!
- Ân tình?
Đôi mắt Diệp Hiên quỷ dị, giọng nói rù rì.
- Không sai, chính là ân tình của Quảng Hàn tiên tử.
Nguyệt Thần mím chặt đôi môi, rất sợ Diệp Hiên sẽ ra tay, vội vàng giải thích:
- Trong tam giới, mặc dù Quảng Hàn tiên tử sống một mình tại Nguyệt Cung, nhưng ngài ấy là nữ tử đẹp nhất trong tam giới, nếu tương lai ngươi gặp nạn, chỉ cần xin ngài ấy giúp đỡ, ngài ấy nhất định có thể giúp ngươi giải vây.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt Thần, Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, sát cơ quanh thân đã chậm rãi tiêu tán, điều này cũng làm cho Nguyệt Thần lặng yên thở nhẹ một hơi, tạm thời có thể không cần lo lắng tính mạng của mình.
- Để cho người nử tữ giúp ta giải vây?
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, nụ cười có chút tự giễu, đôi mắt càng phiêu hốt, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Diệp Hiên, ngươi không nên coi thường Quảng Hàn tiên tử, Quảng Hàn tiên tử chính là nữ thần từ thượng cổ, ngươi bây giờ mới vào Địa Tiên Giới, thêm một người bạn luôn tốt hơn so với thêm một kẻ địch, đúng chứ?
Nguyệt Thần khuyên nhủ.
- Ngươi sai, Diệp Hiên ta tuyệt đối sẽ không để cho một nử tữ tới che chở, ta không giết ngươi là bởi vì ta sẽ để cho ngươi xem, Diệp Hiên ta sẽ từng bước đi lên tuyệt đỉnh như thế nào, quan sát thiên địa tam giới này như thế nào.
Diệp Hiên lạnh nhạt cười một tiếng, lay động ống tay áo, lần nữa thu Nguyệt Thần vào không gian Tu Di.
Diệp Hiên, là một người ngông nghênh, càng là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Chính như Nguyệt Thần từng nói, có thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ địch, nhưng Diệp Hiên tuyệt đối không cần một nữ tử che chở cho hắn.
Hắn suy nghĩ một lúc lâu, phát hiện nếu giết Nguyệt Thần, tuy có thể giữ được bí mật của mình, nhưng cũng không có bất kỳ tốt chỗ nào đối với hắn, mà Quảng Hàn tiên tử kia là đệ nhất tiên tử của tam giới, nếu như hắn có thể lợi dụng được người này, sẽ có trợ giúp cực lớn đối với kế hoạch của hắn.
Không sai, chính là lợi dụng.
Diệp Hiên nghĩ rất đơn giản, nếu như có Nguyệt Thần làm cầu nối, hắn sẽ có thể tiếp xúc với Quảng Hàn tiên tử, càng có thể lợi dụng đệ nhất tiên tử tam giới này đi làm một ít chuyện tạm thời hắn không thể làm.
Ở trong mắt Diệp Hiên, nữ tử chỉ là một công cụ, có thể trở thành đồ chơi của hắn, càng có thể trở thành công cụ giết người trong tay hắn.
Hơn nữa, trong đáy lòng Diệp Hiên, hắn coi thường Quảng Hàn tiên tử, luận tu vi mà nói, Quảng Hàn tiên tử này cũng không cao thâm, đơn giản chính là cô gái xinh đẹp có một không hai trong tam giới, làm cho quần tiên tam giới thậm chí tên Ngọc Đế kia thèm chảy nước miếng mà không thể có được.
Diệp Hiên cũng thừa nhận, trước đây hắn nhìn thấy Nguyệt Thần hóa thành Quảng Hàn tiên tử, chính mình cũng có chút không thể cầm lòng được, càng muốn đè Quảng Hàn tiên tử ở dưới người, từ từ chà đạp một phen.



Bạn cần đăng nhập để bình luận