Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1399 - Cái liếc mắt cuối cùng về cố thổ



Chương 1399 - Cái liếc mắt cuối cùng về cố thổ




- Nguyên Linh, ngươi đi nơi nào?
Diệp Hiên sừng sững bên trên thiên nhai, hắn hành tẩu hồng hoang ba vạn năm, không chỉ lắng đọng tâm linh của mình, càng là đang tìm kiếm tung tích Nguyên Linh.
Đáng tiếc, Nguyên Linh biến mất, hắn và Lục Áp biến mất cùng một chỗ.
Mà ba vạn năm trôi qua, Diệp Hiên cũng không tu luyện Vạn Trượng Hồng Trần Pháp, bởi vì hắn biết đạo lý tham thì thâm.
Diệp Hiên vừa mới bồi dưỡng ra tịch diệt bản nguyên, sơ bộ nắm giữ lực lượng thời không, tu vi một thân chính là thất kiếp Thiên Đạo đỉnh phong, nếu là đi tu tập Vạn Trượng Hồng Trần Pháp, cái này cũng chỉ khiến tự thân hắn bị chậm trễ.
Đương nhiên, Vạn Trượng Hồng Trần Pháp có thể nổi danh cùng Bất Tử Tiên Kinh, Diệp Hiên đối với pháp này càng là cảm thấy rất hứng thú, bởi vì bộ công pháp kia có thể tu luyện ra lực lượng nhân quả, nếu hắn liền có thể nắm giư lực lượng nhân quả, sẽ giúp hắn càng thêm cường đại.
Chỉ là Diệp Hiên cũng biết, hiện tại không phải là thời điểm hắn tu luyện Vạn Trượng Hồng Trần Pháp, chỉ có đợi đến khi hắn trở thành thánh trong chúng thánh, mới có thể đi tu luyện bộ pháp môn này.
Bên trên Thiên nhai.
Diệp Hiên đứng chắp tay sau lưng, hắn ngóng nhìn cả hồng hoang đại địa, quanh người hiện ra một cảm giác tang thương, trong mắt còn có một vẻ cô đơn.
Hồng hoang vô ngân, thiên địa mênh mông, nhưng đây cũng không phải là nhà của Diệp Hiên hắn, càng không phải là quê hương của Diệp Hiên hắn, mà nhà cùng quê hương của hắn là ở trong Nhân Gian giới.
- Lướt ngang thương hải, năm tháng biến đổi, mặc kệ ta có thể vượt qua cửu kiếp Thiên Đạo hay không, có lẽ về sau sẽ không còn trở về, ta sẽ trở về liếc mắt nhìn lần cuối, cũng coi là kết thúc lo lắng trong lòng ta.
Diệp Hiên tang thương nói nhỏ.
Ầm ầm!
Bước ra một bước, cải thiên hoán địa, đợi khi Diệp Hiên xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng trong Bất Chu sơn, mà hắn trở về cũng không có nói cho bất luận kẻ nào biết.
Ba mươi ba trọng thiên, Thiên Tôn cung!
Năm đó Diệp Hiên đem Nhân Gian giới cùng ba mươi ba tam trọng Thiên Đình cùng đưa vào trong hư không vô tận, đợi ba trăm vạn năm sau Thiên Đình một lần nữa trở về, tiến nhập môn hộ Nhân Gian giới cũng để hắn sắp đặt lại Thiên Tôn cung.
Ông!
Thông đạo ngược chiều mở ra trong Thiên Tôn cung, Diệp Hiên dạo bước vào thông đạo ngược chiều, cả người cũng biến mất bên trong Thiên Tôn cung.
...
Nhân Gian giới.
Ngựa xe như nước, cao ốc san sát, đường đi rộn rộn ràng ràng, người người qua lại tới tới lui lui, tiếng ô tô thổi còi không ngừng vang lên, hội tụ ra một cảnh tượng khiến Diệp Hiên đã lạ lẫm mà quen thuộc.
Thiên địa luân hồi, vạn vật luân chuyển, vòng đi vòng lại, sinh sôi không ngừng.
Nhân Gian giới chỉ có chính mình luân hồi, phát triển đến cường thịnh, đại biểu cũng là phá diệt, lần nữa phá diệt trùng kiến, một mực tuần hoàn theo luân hồi đại đạo thế gian rồi cứ phát triển như vậy.
Toàn thân Diệp Hiên mặc y phục màu đen, sợi tóc trắng bạch như tuyết, cho người ta một loại cảm giác mờ mịt thoát trần, càng có một loại khí chất siêu thoát người thường, hắn đứng trong thành phố lớn này, hai mắt ôn nhuận đánh giá thế giới này.
Tích!
Xoẹt xẹt!
Một tiếng thắng xe chói tai truyền đến, chỉ gặp một chiếc xe Ferrari đột nhiên dừng trước người Diệp Hiên, một tiếng tức giận hổn hển yêu kiều từ trong xe thể thao truyền đến.
- Anh có phải bị bệnh hay không, đi đường không biết nhìn đèn xanh đèn đỏ sao? Anh có biết tôi vừa rồi kém chút đụng vào ông hay không?
Ầm!
Cửa xe bị hung hăng đóng lại, chỉ thấy một cô gái với dáng cao gầy từ xe thể thao đi xuống, dáng vẻ cô gái cõ chỗ nở nang, trang dung trên mặt cực kỳ tinh xảo, quần ngắn OL màu đen, phối hợp cùng chân tất cao, cực kỳ gợi cảm mê người, quả thực là nữ thần trong lòng đàn ông.
- Uy, tôi nói với anh đấy, anh bị gì à... ?
Bỗng nhiên, cô gái gợi cảm đang nói thì im bặt, bởi vì rốt cục nàng cũng thấy rõ dung nhan Diệp Hiên, vẻ mắt phẫn nộ lúc đầu không còn nữa, cả người đều ngơ ngát giữa đương.
- Anh... Anh không sao chứ?
Đôi môi nữ tổng giám đốc hơi cắn lại, khuôn mặt trắng nõn dâng lên một vẻ hồng hà, có vẻ bứt rứt bất an nhìn về phía Diệp Hiên.
Cũng không trách thái độ nữ tổng giám đốc trẻ đẹp này đại biến, giờ phút này mặc dù Diệp Hiên mặc trang phục cổ, thế nhưng mái tóc trắng tuyết tản mát sau đầu hắn, trên thân còn có một luồng khí chất siêu trần thoát tục, liền như tiên nhân, trực tiếp khiến tim nữ tổng giám đốc trẻ đẹp kia đập bịch bịch.
Tôi thế nào rồi? Tôi thế nào rồi? Anh... Anh ấy rất đẹp trai a, không... Không phải soái... Là... Cái gì?
Tâm trí nữ tổng giám đốc đại loạn, hai tay nhỏ nhắn bứt rứt nắm vào nhau, nếu như người nào hiểu rõ nữ tổng giám đốc này mà nhìn thấy, nhất định sẽ giật nảy cả mình, Giang Hải Thị đệ nhất mỹ nữ vậy mà trước mặt một người đàn ông tỏ ra bất an như vậy, đây quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng.
- Hết sức xin lỗi, nhiều năm không có trở về nhà, ta có phần quên đi một vài thứ.
Diệp Hiên nhàn nhạt tạ lỗi, sau đó dạo bước tới hướng giành cho người đi đường.
- Uy, anh... Anh muốn đi đâu... Có cần tôi đưa anh đi một đoạn đường hay không?
Nhìn Diệp Hiên cũng không có chút phản ứng với mình, khuôn mặt nữ tổng giám đốc quýnh lên nói.
Đáng tiếc, đối với lời kêu gọi của nữ tổng giám đốc, Diệp Hiên cũng không dừng lại, mà là bước chậm trên phần đường giành cho người đi bộ, không ngừng dò xét thành phố lớn phồn hoa náo nhiệt này.
Tích —— tích —— giọt.
Tiếng còi xe thể thao vang lên bên người Diệp Hiên, chỉ thấy nữ tổng giám đốc vừa rồi quay kiếng xe xuống nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Anh muốn đi đâu, tôi đưa anh đi, anh có phải diễn viên của đoàn làm phim, tôi là chủ tịch tập đoàn Hoành Thủy, dưới cờ tập đoàn chúng tôi cũng có rất nhiều công ty truyền hình điện ảnh...



Bạn cần đăng nhập để bình luận