Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1872: Một nữ nhân có dã tâm

Chương 1872: Một nữ nhân có dã tâm
Quản sự trung niên đạm mạc lên tiếng, nhìn đám người này, đáy mắt đầy sự khinh thường.
- Tạ gia tộc chúc phúc!
Tụm năm tụm ba, cao thấp không đều, âm thanh của hơn mười người, giống như ruồi muỗi, đối mặt với tử vong phủ xuống, bọn họ không chỉ không khóc gào e ngại, ngược lại còn có lấy một loại giải thoát.
Tại cái đại thế tàn khốc này, còn sống đã biến thành dày vò, có lẽ cái chết đối bọn hắn mà nói, chính là một loại giải thoát.
- Ta còn chưa thấy Vân nhi của ta, ta tuyệt đối không muốn chết!
Bỗng nhiên!
Giữa đám người, một vị nữ tử mặc y phục màu xanh thì thầm lên tiếng, nàng dù mặc vải thô ma sam, khuôn mặt càng là tái nhợt không máu, nhưng gương mặt lại rất tinh xảo, là một vị mỹ nữ không gặp nhiều, khí chất bản thân càng là đoan trang ung dung, không giống người bên cạnh, tất cả đều đầy khí tức tĩnh mịch.
Nghe thấy lời nữ tử nói, đáy mắt quản sự trung niên hiện lên sự thương tiếc, mỹ nữ như thế lại bị gia tộc ban chết, điều này để hắn cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Nếu như có thể sủng hạnh nữ tử này một phen, cũng không uổng công mình làm quản sự hơn ba mươi năm, dù sao nữ tử này cũng là phu nhân Tiêu gia đệ tài tiền nhiệm một ngày a.
Đáng tiếc! Đây tuyệt đối không phải là người mình có thể đụng vào.
- Ứng Linh Tuyết, ngươi thân mang căn bệnh hàn huyết, quanh năm sống trong đau khổ, hôm nay được gia tộc chúc phúc, sao lại dám ăn nói bừa như thế ?
Quản sự trung niên nhướng mày, giọng mang khiển trách.
Thiếu nãi nãi Tiêu gia cao cao tại thượng ngày xưa, mặc dù mình không thể đùa bỡn, nhưng vẫn có thể răn dạy một phen, cũng làm cho lòng hư vinh của tên quản sự này càng thêm tăng vọt.
- Ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng trước khi chết, ta chỉ muốn gặp Vân nhi của ta một lần.
Nữ tử cắn chặt hai môi, cho người ta một loại cảm giác làm cho người khác trìu mến, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất trước khi chết của nàng.
- Hừ! Hai người bọn hắn tự cho là đúng, đi tới băng hải muốn săn bắt Cực Âm Băng Hồ, chỉ sợ đã chết trên đường, ngươi cũng đừng vọng tưởng nữa, hôm nay quy thiên đi thôi!
- Không, hài nhi của ta tuyệt đối sẽ không chết!
Ứng Linh Tuyết giọng nói nghẹn ngào, lên tiếng yêu kiều.
- Ngu muội! Ban thưởng bọn họ quy thiên!
Đối đãi với người sắp chết, cho dù Ứng Linh Tuyết có dung mạo tuyệt sắc, cũng không khiến hắn thương hại được chút nào.
Hai tên sai vặt đần độn vô tình, cầm lấy cái khay trong tay đi tới chỗ đám người, không ngừng cấp từng cái bình ngọc cho từng người từ người già đến trẻ em.
Lúc này!
Không có người nào thật sự không sợ chết, khi thật sự đối mặt với tử vong, hơn mười người chờ chết này, cuối cùng đáy mắt vẫn thoáng hiện một tia e ngại, nhưng cho dù bọn họ có e ngại đi chăng nữa, thì cũng biết rõ hôm nay đại nạn của chính mình đã đến.
- Ha ha! Phu quân của ta vì gia tộc bôn ba cả đời, cuối cùng bị hung thú thôn phệ, nhưng gia tộc lại vô tình, lại ban thưởng chúng ta quy thiên, gia tộc như thế, lão thân vô cùng đau đớn.
Một lão ẩu lên tiếng cười to, nàng cười cười lại mang theo những giọt nước mắt đục ngầu, sau đó đột nhiên mở nắp bình ra, uống cạn chất lỏng trong bình.
- Ầm!
Thân thể vô lực ngã xuống đất, cơ thể chậm rãi cứng ngắc, chỉ là đôi mắt không cam lúc sắp chết kia, lại không có khép kín.
Cảnh tượng như vậy, quản sự trung niên giống như đã nhìn quen nên cũng không thèm để ý, hắn đạm mạc nhìn qua hơn mười người sắp chết trước mắt, lời nói trong miệng chậm rãi vang lên.
- Chớ có do dự, vì gia tộc tiết kiệm tài nguyên, từ đó giải thoát, đây là đại thiện!
Răng rắc!
Âm thanh bình ngọc vỡ vụn vang lên chói tai, cũng làm cho khuôn mặt quản sự trung niên âm trầm như nước nhìn lại Ứng Linh Tuyết.
- Ứng Linh Tuyết, ta lại gọi ngươi một tiếng thiếu nãi nãi, hi vọng ngươi không nên sai lầm, chớ có để ta cưỡng ép ra tay, từ đây về sau, cũng lưu lại tôn nghiêm sau cùng của một thiếu nãi nãi Tiêu gia ngươi đi. Người đâu, lại ban thưởng thiếu nãi nãi một bình Quy Thiên Dịch!
Nhìn thấy bình ngọc vỡ vụn trước người Ứng Linh Tuyết, quản sự trung niên âm trầm lên tiếng.
Bình ngọc lại lần nữa để vào lòng bàn tay Ứng Linh Tuyết, cũng làm cho nữ tử này cắn chặt đôi môi, đáy mắt dâng trào sự tuyệt vọng.
Cũng không phải là nàng sợ chết, chỉ là không thấy nhi tử, nàng không cam tâm chết đi như thế.
Nhưng hôm nay, nàng biết mình đại nạn đã đến, nếu như cưỡng ép bị quản sự rót phục, để người này khinh nhờn thân thể của nàng, nàng thà chết cũng không muốn.
- Vân nhi!
Ứng Linh Tuyết thì thầm lên tiếng, khuôn mặt buồn bã, đã không còn chút do dự nào, mở ra nắp bình uống cạn chất lỏng trong bình.
- Mẫu thân!
Bỗng nhiên!
Âm thanh như tê tâm liệt phế đang vang lên, chỉ thấy thiếu niên lao đến, không để ý quản sự trung niên chấn kinh, nhanh chóng lao đến trước người Ứng Linh Tuyết.
Răng rắc!
Bình ngọc vỡ vụn, nhìn thấy thiếu niên trước mắt, khuôn mặt Ứng Linh Tuyết đầy sựan tường, nàng không ngờ, tại thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình, lại có thể lần nữa nhìn thấy nhi tử, chuyện này để nàng có thể an tâm ngủ say, lại không thêm lo lắng gì.
- Trở... Trở về là tốt... Nương... Nương đax an tâm.
Bị thiếu niên nắm chắc hai tay, Ứng Linh Tuyết vui mừng cười một tiếng, mí mắt nặng đi, giống như liền muốn bất tỉnh an nghỉ.
- Đại tẩu.
Tiêu Trường Hà ngự phong bay đến, khí tức thê lương dâng trào, ánh mắt nhìn qua quản sự trung niên thể cực kỳ thù hận.
- Nương, người không được chết.
Thiếu niên nắm chặt hai tay Ứng Linh Tuyết dần dần lạnh lẽo khóc lóc đau khổ lên tiếng.
Ông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận