Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1380 - Trấn áp chân thân của Bàn Cổ



Chương 1380 - Trấn áp chân thân của Bàn Cổ




Đáng tiếc, Diệp Hiên thờ ơ, hai tay hắn chắp ra sau lưng sừng sững trong hư không, lạnh nhạt nhìn tộc nhân Vu Tộc không ngừng bị chết thảm, chỉ có ba ngàn sợi tóc trắng như tuyết hơi phiêu đãng theo gió.
Thảm sát vẫn tiếp tục, Tổ vu đang gầm lên giận dữ.
Cho đến khi tiếng kêu giết trong thiên địa dần dần ngừng lại, chỉ thấy mười hai tổ Vu Thần Sơn hoàn toàn bị máu tươi nhiễm đầy, ngàn vạn tộc nhân Vu Tộc đều bị Thiên Đình tàn sát hầu như không còn, tuyệt đối không có một người sống lưu lại.
Trời đất không tiếng động, vạn vật tĩnh mịch.
Máu của của tộc nhân Vu tộc hội tụ thành một dòng sông dài, chảy không dứt ở trên mặt đất mênh mông, từng cỗ thi thể liên tiếp ở trong biển máu, mùi máu tươi nồng đậm phóng lên trời, cảnh tượng kinh khủng để người ta không cách nào nói thành lời.
Hài cốt như núi, máu chảy thành sông.
Đây là hai thành ngữ, nhưng hôm nay lại biến thành hiện thực, cửu đại Tổ vu cùng Hậu Thổ đều lộ ra ánh mắt tuyệt vọng nhìn hết thảy, thiên địa dường như cũng đang phát ra từng âm thanh bi thương.
- Diệp Hiên, ngươi không được chết dễ dàng.
- Chết rồi, tộc nhân của chúng ta đều đã chết hết.
- Trời cao ơi, chẳng lẽ ngài thật muốn nhìn Vu Tộc chúng ta bị diệt hay sao?
Cửu đại Tổ vu bi thương rống giận, hai mắt chảy ra huyết lệ, Hậu Thổ kia càng tức giận công tâm, khóe miệng tràn ra máu tươi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên đỏ thẫm như máu.
- Năm xưa, chân thân của Bàn Cổ hủy Thiên Đình ta, hôm nay Diệp Hiên ta diệt tộc các ngươi, coi như là thanh toán xong, chẳng qua, chân thân của Bàn Cổ tung một cước đạp chết Cửu Thiên Huyền Nữ, ta muốn tự mình báo thù này.
Diệp Hiên khàn khàn thì thầm.
- Ta cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội ngưng tụ ra chân thân của Bàn Cổ.
Ầm ầm.
Ống tay áo Diệp Hiên huy động, linh khí đầy trời ầm ầm buông xuống trên người cửu đại Tổ Vu và Hậu Thổ, không ngừng chữa trị thương thế trên người bọn họ, Hậu Thổ và cửu Đại Tổ Vu nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt tất cả đều hiện ra vẻ tức giận oán hận oán độc.
- Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận.
Hậu Thổ thê lương rống giận, mười hai cây cờ màu đen phóng lên trời, cửu đại Tổ Vu ầm ầm vào trận, Hậu Thổ cũng nhanh chóng bước vào, hai giọt tinh huyết Bàn Cổ cũng đồng thời xuất hiện ở trong Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận.
- Chân thân của Bàn Cổ!.
Ầm ầm.
Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận đang ong ong vận chuyển, mười hai phiên kỳ màu đen đang lay động trời xanh, sát khí đầy trời đầy đất phóng lên, hư ảnh Bàn Cổ đang được ngưng tụ ra.
Soạt!
Diệp Hiên chắp tay mà đứng, thản nhiên nhìn đám người Hậu Thổ ngưng tụ ra chân thân của Bàn Cổ, đôi mắt của hắn vô tình vô dục, giống như căn bản không để chân thân của Bàn Cổ vào mắt.

Bàn Cổ khai thiên, Hồng Quân truyền đạo.
Bàn Cổ là đại thần khai thiên tích địa, càng là người mạnh nhất từ xưa đến nay, cho dù Hồng Quân cũng phải khuất phục, thân thể của hắn tự nhiên khủng bố không thôi.
Bàn Cổ đại thần độ Thiên Đạo cửu kiếp thất bại, nguyên thần chia làm ba hóa thành Tam Thanh, mười hai giọt tinh huyết hóa thành thượng cổ thập nhị Tổ Vu.
Thượng cổ thập nhị Tổ Vu phối hợp với Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận, có thể tái hiện ra chân thân của Bàn Cổ ở trong thiên địa, càng có thể có được lực lượng vĩ ngạn vô biên.
Năm xưa Đế Giang cùng Chúc Âm bị Diệp Hiên giết chết, hiện tại chỉ còn lại có thập đại Tổ Vu, may mà Chúc Âm cùng Đế Giang Bàn Cổ lưu lại tinh huyết, cũng có thể để cho thập đại Tổ Vu ngưng tụ ra chân thân của Bàn Cổ.
Ầm ầm.
Mười hai giọt tinh huyết Bàn Cổ dung hợp vào Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận, hư ảnh Bàn Cổ càng lúc càng ngưng thật, dần dần lộ ra chân thân của Bàn Cổ.
Sát khí vô biên, huyết khí cuồn cuộn, chân thân của Bàn Cổ dần dần mở mắt, theo một tiếng rống giận kinh thiên động địa truyền đến, Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận ầm ầm tản đi, chân thân của Bàn Cổ cũng hiện ra trong thiên địa.
- Diệp Hiên, hôm nay ta muốn ngươi không được chết dễ.
Ầm ầm.
Một quyền cắt phá thiên địa, một quyền đánh nát hư không vô tận, một quyền tựa như có thể hủy thiên diệt địa, mang theo uy năng trấn diệt vạn vật giết tới Diệp Hiên.
Diệp Hiên lạnh nhạt nhìn, quanh thân không hiện ra bất kỳ uy thế nào, chân thân của Bàn Cổ oanh ra quyền mang đã đén gần, càng kèm theo tiếng gầm rống giận dữ của hắn.
Keng.
Một ngón tay, Diệp Hiên chỉ điểm ra một ngón tay.
Một chỉ này có thể kình thiên lập địa, một chỉ này có thể trấn áp sơn hà, một chỉ này có thể phá diệt cổ kim.
Phanh.
Thiên địa sụp đổ, vạn vật trầm luân, Diệp Hiên điểm một chỉ vào trên quyền mang của chân thân Bàn Cổ, trực tiếp làm cho một quyền này không cách nào tiến thêm một chút.
Keng.
Ngón tay che trời, vạn vật hỏng mất, Diệp Hiên cong ngón tay búng ra, âm thanh trời đất nổ vang truyền đến, chỉ thấy chân thân của Bàn Cổ ầm ầm bị đánh bay, quyền thân vô kiên bất tồi lại bị xuyên thủng ra một cái động máu.
Phanh.
Kình thiên lập địa, một bàn tay che trời, không đợi chân thân của Bàn Cổ rơi xuống mặt đất, Diệp Hiên bước ra một bước, năm ngón tay của hắn tựa như bầu trời mênh mông, ầm ầm đánh xuống chân thân Bàn Cổ.
Ầm ầm.
Thiên địa rung chuyển, cự chưởng che trời, một chưởng này tựa như bầu trời rủ xuống bàn tay, trực tiếp đánh chân thân Bàn Cổ vào mặt đất mênh mông, từng dãy núi bị chân thân Bàn Cổ đập hóa thành tro bụi, ngàn vạn dặm thiên địa đều rơi xuống, tạo thành cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
- Cái gì mà chân thân Bàn Cổ, bất quá chỉ có bề ngoài mà thôi, thân thể Bàn Cổ chân chính, há có thể có nhỏ yếu như vậy?
Diệp Hiên đạp trời mà xuống, trong miệng truyền đến lời nói lạnh nhạt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận