Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 677 - Đại khí sát phạt đệ nhất vạn cổ (2)



Chương 677 - Đại khí sát phạt đệ nhất vạn cổ (2)




Thật ra, tất cả mọi người đều không biết vì sao Ngọc Đế phải nói ra những lời này, nguyên nhân thì rất đơn giản.
Bởi vì Ngọc Đế cảm nhận được tử vong áp bách, Ngọc Đế dám vạn phần khẳng định, nếu hắn bị Tru Thiên Kích đánh chết, tuyệt đối không cách nào sống lại lần nữa, loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, cũng làm cho Ngọc Đế tin tưởng không nghi ngờ.
Tuy rằng nhường vị trí Thiên Đế cho Diệp Hiên chính là một loại sỉ nhục cực lớn đối với hắn, nhưng so với tính mạng của mình, cái gọi vị trí Thiên Đế cũng không quá quan trọng.
Ý nghĩ của Ngọc Đế rất đơn giản, chỉ cần hắn có thể lưu lại mạng, cho dù đem đế vị nhường cho Diệp Hiên thì như thế nào, chỉ cần hắn có thể trở lại Tử Tiêu cung, sớm muộn gì cũng sẽ báo huyết hải thâm cừu hôm nay.
Ngọc Đế đang cố gắng sống sót, thả xuống tư thái cực thấp, sống lưng vốn thẳng tắp cũng hơi cong cong, giống như đang cầu Diệp Hiên.
Không có tôn nghiêm, cũng không giết được Diệp Hiên. Ngọc Đế cái gì cũng không quan tâm. Hiện tại hắn chỉ quan tâm đến tính mạng của mình, cho dù để hắn quỳ xuống bái lạy Diệp Hiên, hắn cũng sẽ không có nửa chút do dự.
- Có thể khuất phục được, ngươi thật là một kiêu hùng.
Diệp Hiên tản bộ trên bầu trời, Tru Thiên Thích đang ông minh rung động, khí tức sát phạt chúng sinh kia lại hơi nở rộ.
- Đáng tiếc, nếu ngươi không chết, ta làm sao có thể ngồi an ổn vị trí Thiên Đế này?
Diệp Hiên nhìn xuống Ngọc Đế, lời nói vang vọng bên tai Ngọc Đế.
Phanh!
Bỗng nhiên, chuyện khiến Diệp Hiên giật mình xuất hiện, chỉ thấy hai đầu gối Ngọc Đế mềm nhũn quỳ xuống dưới chân Diệp Hiên, lại càng cất tiếng khẩn cầu diệp Hiên:.
- Diệp Thiên Đế, nếu ta đã nhận thua, xin ngươi thả ta một mạng, Hạo Thiên ta thề với ngươi, sau này tuyệt đối sẽ không đối địch với ngươi.
Yên tĩnh! Im lặng, im lặng cái chết.
Ngọc Đế quỳ một cái, đừng nói Diệp Hiên ngốc trệ không nói gì, cho dù quần tiên và khắp nơi Đại La đều đờ đẫn nhìn nhau, tư duy của mọi người đều ngưng trệ bất động, quả thực không thể tin vào mắt mình.
Trời đất yên tĩnh, vạn người im lặng.
Khi Ngọc Đế quỳ xuống dưới chân Diệp Hiên, đôi mắt Diệp Hiên đều có chút hoảng hốt, hắn thật sự không ngờ mình có thể bức Ngọc Đế đến mức này.
Trong suy nghĩ của Diệp Hiên, Ngọc Đế chính là một kiêu hùng, ngay cả trước khi chết cũng sẽ liều mạng đánh một trận với hắn, Diệp Hiên cũng chưa bao giờ nghĩ tới Ngọc Đế sẽ quỳ xuống cầu mệnh với mình.
- Đi chết đi!
Bỗng nhiên, đang lúc tâm thần Diệp Hiên hoảng hốt, chỉ thấy Ngọc Đế đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đều biến thành đỏ thẫm đến cực điểm, sát khí âm độc tàn nhẫn kia lại nhảy ra.
Ầm ầm!
Phong Thần Bảng đột phá thời không ngăn cách xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Hiên, phong thần kim quang rơi xuống, trực tiếp che lấp Diệp Hiên trong đó, một tiếng đau đớn truyền đến từ trong miệng Diệp Hiên.
- Diệp Hiên tiểu nhi, ngay cả ngươi có được Hỗn Độn thần pháp thì như thế nào? Ngay cả ngươi ép trẫm quỳ xuống ngươi thì như thế nào?
- Phong Thần Bảng chuyên diệt Nguyên Thần, ngay cả cường giả đường ranh giới thứ ba của Đại La cũng không ngoại lệ, hôm nay chết là ngươi, mà không phải trẫm, ta muốn cho ngươi hồn phi phách tán, chết không có chỗ chôn.
Ngọc Đế bò dậy, khuôn mặt của hắn dữ tợn vặn vẹo, giống như điên cuồng, hai tay hắn cuồng bạo thôi động tiên quyết, Phong Thần kim quang che trời che đất triệt để bao phủ Diệp Hiên rơi.
- Chết đi, chết đi, chết đi.
Ngọc Đế cất tiếng cười to, hắn giống như điên, đôi mắt đỏ thẫm oán độc như là ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, đáng sợ mà dọa người.
- Hiền đệ?
- Đế quân?
Tử Vi đế quân cất tiếng hét lớn, Triệu Công Minh và các tiên nhân Triệt giáo tức giận rống to.
- Trẫm là người đứng đầu tam giới, Diệp Hiên tiểu súc sinh này tất phải chết không thể nghi ngờ.
Ngọc Đế điên cuồng cười to, đắc ý như là người chiến thắng, tiên quang quanh thân đều hỗn loạn đến cực hạn, chứng minh hắn hưng phấn đến mức nào.
- Ha ha!
Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ truyền đến, nhất thời làm cho tiếng cười điên cuồng của Ngọc Đế đột nhiên dừng lại, càng cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía vị trí diệp Hiên, một màn kế tiếp triệt để làm cho linh hồn của hắn đều muốn bốc lên.
Trên bầu trời, trong hư không.
Phong Thần Kim Quang tiêu tán không thấy, một quyển Phong Thần Bảng bị Diệp Hiên nắm trong tay, mi tâm Diệp Hiên đang từ từ phát sáng, hai tay bất diệt Nguyên Thần bấm pháp quyết ông minh chấn động, từng đạo Nguyên Thần Kim Quang càng che đậy Diệp Hiên trong đó.
Bất diệt Nguyên Thần.
Đúng như tên gọi của nó, tất cả đều nằm ở hai chữ 'bất diệt'.
Bất Diệt Nguyên Thần này rất khác với nguyên thần của tiên nhân bình thường, nguyên thần của tất cả tiên nhân trong tam giới đều yếu ớt không chịu nổi, nếu Phong Thần bảng đánh lén trúng, tất sẽ rơi vào kết quả hồn phi phách tán.
Đáng tiếc, Diệp Hiên đi theo con đường thành Thánh bằng dùng lực chứng đạo, vạn pháp không thể xâm phạm nguyên thần của hắn, đừng nói chỉ là Phong Thần bảng, ngay cả Chuẩn Thánh muốn đánh chết nguyên thần của hắn cũng phải trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày mài mòn, mới có thể triệt để đánh chết Diệp Hiên.
- Không... Không thể nào... Đối với... Tại sao điều này xảy ra?
Ngọc Đế hoảng sợ thét chói tai, quả thực không thể tin được cảnh tượng mình nhìn thấy.
Phong Thần Bảng là nội tình cuối cùng của hắn, càng là linh bảo duy nhất hắn có thể tiêu diệt Diệp Hiên, nhưng cảnh tượng trước mắt đang nói cho Ngọc Đế biết, nội tình của hắn không tạo ra chút thương tổn nào đối với Diệp Hiên.
- Hiền đệ.
- Đế Quân!
Nhìn Diệp Hiên còn nguyên vẹn, Tử Vi đế quân cùng Triệu Công Minh cất tiếng cười to, một đám tiên nhân Triệt giáo khua tay múa chân, nào có chút phong phạm nào của tiên nhân?



Bạn cần đăng nhập để bình luận