Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2533: Dị biến chợt hiện!

Chương 2533: Dị biến chợt hiện!
'Thương' càng nói càng kích động, cả người hắn đều cực hạn điên cuồng, nói:
- Hơn nữa, cho dù ngươi có thể trở về kinh thiên tuyệt địa, năm đó ngươi và ta liên thủ cũng không cứu được nàng, ngươi dựa vào cái gì nói kiếp này có thể đánh thức nàng?
Nhìn ánh mắt oán độc căm hận của Thương, Diệp Hiên im lặng không nói gì.
Bởi vì đối phương nói rất đúng, ở phiến hỗn độn vũ trụ hậu thế này, đã không còn khả năng trở thành Kinh Thiên Tuyệt Địa, Nghịch Thiên Cảnh chính là cực hạn lớn nhất của hắn.
- Nghịch Thiên Cửu Biến, Cửu Biến Kinh Thiên.
- Ngươi bây giờ chỉ là nghịch thiên nhất biến, ngay cả biến thứ hai cũng không có khả năng đạt tới, ngươi dựa vào cái gì mà nói ra lời ngôn cuồng như vậy?
Thương đang oán hận gầm gừ, hắn thân là tồn tại kinh thiên tuyệt địa, càng được xưng là vạn cổ chí tà, hắn làm sao nhìn không ra tình huống của bản thân Diệp Hiên?
Nói một câu khó nghe, đừng nói ở Hỗn Độn Vũ Trụ hiện giờ không có khả năng trở thành Kinh Thiên Tuyệt Địa. Cho dù ở thời đại ba đại niên đại mạnh nhất, muốn trở thành Kinh Thiên Tuyệt Địa, cũng là một chuyện cơ hồ không có khả năng đạt thành.
Nếu không vạn cổ năm tháng trôi qua, kinh thiên tuyệt địa giả cũng không có khả năng chỉ có tám người, điều này đủ để nói rõ kinh thiên tuyệt địa khó bước vào ra sao.
- Nếu ngươi đã chờ năm tháng vạn cổ, sao lại không chờ thêm nhất thời, ta lấy danh nghĩa 'Hoang' cam đoan với ngươi, lúc Hỗn Độn vũ trụ này đi tới cuối cùng, ta nhất định sẽ đánh thức nàng.
Diệp Hiên không giải thích gì, bởi vì giải thích quá nhiều sẽ tỏ ra vô lực.
- Hoang?
Khi Diệp Hiên nhắc tới chữ này, vẻ mặt 'Thương' dần dần bình tĩnh, tà quang thái cổ quanh thân tàn phá bừa bãi dần dần tiêu tán.
Mặc dù hắn hận Hoang.
Nhưng chữ này lại nặng nề vạn cổ, đây cũng là hy vọng cuối cùng của hắn.
- Ta đi đây.
Thấy Thương yên lặng không nói, Diệp Hiên yên lặng xoay người chuẩn bị rời khỏi, bởi vì kế tiếp hắn phải thực hiện kế hoạch của mình, bởi vì thời gian lưu lại cho hắn thật sự không nhiều lắm.
- Chờ một chút!
Đột nhiên.
Không đợi Diệp Hiên rời khỏi phiến không gian vĩnh hằng cô tịch này, âm thanh 'Thương' lần thứ hai vang lên, điều này cũng làm cho Diệp Hiên dừng bước.
- Đây là Thái Tà Thương Thiên Pháp, là đạo quả cả đời của ta, hy vọng có thể hữu dụng với ngươi.
Xoẹt.
Một ngọc phù màu đen bắn về phía Diệp Hiên, Diệp Hiên thuận thế tiếp nhận trong tay, quay đầu nhìn về phía Thương.
- Nhất pháp thông vạn pháp thông, đây là pháp cùng đạo của ngươi, đối với ta cũng không có tác dụng gì.
- Hơn nữa, chân chính cường đại không phải là pháp, mà là người, đúng không?
Diệp Hiên phất tay đánh ra ngọc phù màu đen, một lần nữa trả lại cho đối phương, đúng như lời hắn nói, đây là pháp cùng đạo của 'Thương', đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng quá lớn.
Bởi vì một đường đi tới, Diệp Hiên hiểu được một đạo lý, chỉ có thích hợp với mình mới là tốt nhất.
Vô luận là Táng Thiên Quyết, hay Hoang Thiên Pháp cũng được, đây đều là pháp cùng đạo của hắn, cho dù hắn tham lam đi tu luyện Thái Tà Thương Thiên Pháp, cũng chưa chắc có thể phá vỡ rào cản nghịch thiên cảnh, có lẽ sẽ lại phản tác dụng.
- Ta hiểu rồi.
Thương cầm Thái Tà Thương Thiên Pháp ảm đạm nói nhỏ, bởi vì năm đó nam nhân kia lựa chọn một con đường chưa bao giờ có người đi qua, càng dựa vào đại nghị lực vô thượng lựa chọn luân hồi chuyển thế, chính là vì bước lên con đường chưa từng có người đi qua này.
Không chỉ có nam nhân năm đó, Thái Cổ đệ nhất nhân 'Sơ' cũng noi theo nam nhân này, cũng đi trên con đường này.
Chỉ là Sơ thất bại, hắn kế thừa tu vi kiếp trước, cuối cùng cũng không có thành công.
- Tạm biệt.
Diệp Hiên cáo biệt 'Thương', bởi vì hắn thật sự muốn đi, chuyến đi này sẽ là một đoạn năm tháng tràn ngập hung hiểm, có thể Cửu Biến Kinh Thiên hay không ngay cả chính hắn cũng không thể khẳng định.
- Chậm đã.
Bỗng nhiên.
Ầm ầm.
Thương trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Diệp Hiên, thái cổ tà quang ầm ầm hiện ra, khí tức chí tà đáng sợ tràn ngập, che lấp toàn bộ không gian vĩnh hằng cô tịch.
- Ra khỏi đây.
Thương tà ý sâm sâm, uy thế kinh thiên tuyệt địa đáng sợ, làm cho cả không gian đều nổ tung đáng sợ.
Một màn như thế, làm cho sắc mặt Diệp Hiên đột nhiên biến đổi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác cực kỳ không tốt.
- Thú vị, đường đường là Thái Cổ Tà Vương Thương lại vì một nữ tử mà trốn ở chỗ này, trách không được năm tháng vô tận trôi qua, ta vẫn không có tin tức của ngươi
Ù ù.
Hư không gợn sóng, hắc mang chợt hiện ra, một đạo hư ảnh hiện ra, một tia sáng kinh thiên tuyệt địa nở rộ, dẫn đến toàn bộ không gian đều đang nở rộ gợn sóng.
- Ngục?
Sắc mặt Diệp Hiên đầy lạnh lùng, hắn như thế nào cũng không ngờ, 'Ngục' lại xuất hiện ở chỗ này.
- Đa tạ ngươi, nếu không có ngươi dẫn đường, ta thật không biết 'Thương' đàng trốn ở chỗ này, đáng tiếc một đời Thái Cổ Tà Vương, lại vì một nữ nhân mà chấp mê bất ngộ như thế.
'Ngục' đang châm chọc cười lạnh, hào quang trên người hắn từ từ tiêu tán, bày ra một bộ dáng tuấn dật phi phàm.
Hiển nhiên, đây là bộ dáng vốn có của hắn, chỉ là vẫn chưa từng lộ ra, tuy nhiên hắn đi tới nơi này tìm được 'Thương', tự nhiên cũng không cần phải che dấu dung mạo của bản thân.
Tại thời điểm này.
Sắc mặt Diệp Hiên lạnh lùng không thôi, mình vẫn còn quá sơ suất, biết rõ 'Ngục' tuy rằng không dám giết hắn, nhưng quên mất đối phương vẫn luôn chú ý hắn.
- Chỉ là tiểu bối thượng cổ, ngươi cũng dám làm càn trước mặt bản Tà Vương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận