Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2397: Vĩnh thế trấn áp

Chương 2397: Vĩnh thế trấn áp
- Được, không hổ là đệ tử Diệp Hiên ta bồi dưỡng, cho dù đi tới loại tình trạng này vẫn bất khuất như cũ.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu.
- Sư tôn, đệ tử không sai, đệ tử chỉ muốn thỉnh cầu ngài, có thể nể tình thượng thiên có đức hiếu sinh, sinh mệnh vạn linh đáng quý, buông bỏ ân oán năm xưa, buông bỏ chấp niệm trong lòng, để vạn linh thế gian có thể tránh khỏi đồ thán.
Diệp Phong Thiên suy yếu khẩn cầu, ánh mắt kiên định hữu lực.
Nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Phong Thiên, Diệp Hiên yên lặng, khóe miệng lộ ra vẻ tự giễu.
- Thì ra, đây chính là pháp và đạo của ngươi, đây chính là đạo tâm của ngươi.
Diệp Hiên khoanh tay mà đứng, hắn ngửa mặt lên bầu trời, trong miệng truyền đến một tiếng thở dài.
Phong Thiên chi chủ?
Không bằng gọi là Sinh Mệnh chi chủ.
Diệp Phong Thiên đi là sinh mệnh đại đạo, hắn cũng là lấy sinh mệnh thành đạo, mới có thể trở thành người đứng đầu nguyên hội thứ mười một.
Chỉ là hắn đi ra pháp và đạo lại trái ngược với Diệp Hiên, vì có thể làm cho hỗn độn vạn linh tránh khỏi đồ thán, cho dù cùng Diệp Hiên đánh một trận, Diệp Phong Thiên cũng không tiếc.
Cũng không phải Diệp Phong Thiên phản bội Diệp Hiên, mà là đạo của hắn đi ngược Diệp Hiên. Diệp Hiên chủ sát phạt, nhưng đệ tử này của hắn lại tin vào đạo lý sinh mệnh tối thượng.
Mà đây chính là mâu thuẫn giữa thầy và trò.
Giờ khắc này, Diệp Hiên nhớ tới một cố nhân, một cố nhân của hắn ở nhân gian giới.
Cố Hiểu Hiểu.
Nữ tử lúc này trước cũng như thế, là một người chí thiện chí chân, đáng tiếc lại chết ở trong ngực Diệp Hiên, thậm chí trước khi chết đều tin tưởng thế giới này đều là thiện lương.
Giờ phút này, Diệp Hiên cảm giác mình đã trải qua một vòng luân hồi, chuyện năm đó lại lặp lại trên người đệ tử của mình.
Giờ khắc này, Diệp Hiên có chút hối hận, hối hận năm đó thu Diệp Phong Thiên làm đồ đệ, mới có chuyện một màn thầy trò đấu đá hôm nay xuất hiện.
- Phong Thiên, ta đến hỏi ngươi, cái gì gọi là sinh mệnh?
Diệp Hiên yên lặng thật lâu, lần nữa nhìn về phía Diệp Phong Thiên, hỏi ra một vấn đề nhìn như đơn giản.
- Sinh mệnh chí giản, đại đạo vô tận, bởi vì có sinh mệnh, cho nên mới có cả vũ trụ, nếu như sinh mệnh biến mất, Hỗn Độn vũ trụ cũng sẽ không còn tồn tại.
Diệp Phong Thiên trực tiếp đưa ra đáp án cho Diệp Hiên.
- Ngươi sai rồi.
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu nói:
- Trời sinh vạn vật để nuôi người, người không có gì để báo trời. Trong hỗn độn vũ trụ, tất cả sinh mệnh đều tham lam vô độ. Bọn họ là sâu bướm của vũ trụ, mỗi một ngày đều ăn sâu vào toàn bộ Hỗn Độn vũ trụ.
- Từ khi sinh ra đến khi chết đi, mỗi một sinh linh đều đang ăn tằm tất cả xung quanh, trẻ sơ sinh sinh ra cần hô hấp, thậm chí phàm nhân đều phải ăn ngũ cốc tạp lương, tu sĩ cũng cần tu luyện, thậm chí cướp đoạt tất cả tài nguyên của hỗn độn vũ trụ, chỉ vì mình sống sót thật tốt, mà đây chính là chân lý của sinh mệnh.
- Tu sĩ chúng ta nghịch thiên mà đi, không bằng nói là vì sinh mệnh của mình mà kháng chiến, không ngừng cướp đoạt hết thảy tài nguyên có thể làm cho mình sống sót.
- Sát phạt cũng tốt, sinh linh đồ thán cũng được, đây đều là một loại biểu hiện cho sinh mệnh kéo dài.
- Ngươi cho rằng Chí Cường là cái gì?
- Chí cường chỉ là nô bộc của Hỗn Độn vũ trụ.
- Có phải ngươi đang rất mê hoặc hay không, vì sao ngươi là thành đạo giả đương thời, nhưng vẫn như cũ không phải đối thủ của sư phụ là ta?
- Hiện tại, vi sư nói cho ngươi, bởi vì ngươi chỉ là nô bộc của Hỗn Độn vũ trụ, mượn lực lượng của Hỗn Độn vũ trụ, mà vi sư sớm đã phá vỡ giới hạn này, cho nên ngươi không phải đối thủ của vi sư.
- Vì sao nhân vật cấm kỵ chưa từng xuất thế, bởi vì bọn họ chính là người kháng chiến sinh mệnh, cũng là sâu mọt lớn nhất trong Hỗn Độn vũ trụ, thậm chí Hỗn Độn Vũ Trụ muốn tiêu diệt bọn họ, nhưng bọn họ vẫn dùng hết biện pháp sống sót.
Diệp Hiên nói rất nhiều, chỉ là hắn càng nói nhiều, vẻ mặt Diệp Phong Thiên càng thêm hoang mang, càng trở nên mê hoặc đối với sinh mệnh chi đạo.
- Ngươi là thành đạo giả đương thời, là người đứng đầu nguyên hội thứ mười một, nhưng ngươi có nghĩ tới, vì sao Hỗn Độn Vũ Trụ có mười hai nguyên hội?
- Thập nhị nguyên hội qua đi lại sẽ phát sinh cái gì?
- Trong quá khứ xa xôi không biết, càng tồn tại một hỗn độn vũ trụ, từ hủy diệt đến trọng sinh, đây là cái gọi Luân Hồi, sinh mệnh ở trước mặt Hỗn Độn Vũ Trụ lại buồn cười cỡ nào.
Diệp Hiên không biết đang nói cho Diệp Phong Thiên nghe, hay đang lẩm bẩm, cho đến khi hắn nói xong những lời này, Diệp Phong Thiên đã hoàn toàn hoang mang không nói.
Một lúc lâu sau.
Diệp Phong Thiên kinh ngạc nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Sư tôn, đạo của ta ở đâu?
- Đạo ở trong lòng.
Diệp Hiên thản nhiên trả lời.
- Đạo ở trong lòng?
Diệp Phong Thiên bối rối không hiểu, hắn kinh ngạc nói:
- Nhưng đệ tử không biết đạo trong lòng là đúng hay sai.
- Thế gian không bao giờ đúng hay sai, chỉ có mạnh hay yếu, ngươi nghĩ rằng đó là đúng, thì sẽ đúng, nếu ngươi nghĩ rằng đó là sai, nó là sai.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Đệ tử không hiểu!
Diệp Phong Thiên chua xót nói.
- Hiểu cũng tốt, không hiểu cũng được, ngươi cho dù thành đạo đương thời, nhưng cũng chỉ là thành tựu hỗn độn vũ trụ đạo, ngươi cũng không có nhận rõ đạo của mình, khi nào ngươi có thể thoát khỏi hỗn độn vũ trụ trói buộc, khi đó ngươi có thể hiểu được đạo của mình ở nơi nào.
Diệp Hiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận