Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 168 - Khẩn cầu



Chương 168 - Khẩn cầu




Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, nhưng lại làm cho đám người Thiên Vũ sợ đổ mồ hôi như mưa, càng liên tục gật đầu, nào dám có chút làm trái ý nào.
Nhìn mặt mũi Thiên Vũ tái nhợt, lúc này Diệp Hiên mới thoả mãn gật đầu, mà sau khi liếc mắt nhìn mọi người tại đây, lại làm cho mọi người vội vàng né tránh, không dám đối diện cùng Diệp Hiên chút nào.
- Đều giải tán đi. Chẳng lẽ còn muốn tôi giữ các người ở lại ăn cơm hay sao?
Diệp Hiên trầm ngưng lên tiếng, cũng để cho mọi người tại đây thông suốt thức dậy, càng vội vàng cáo từ Diệp Hiên, dồn dập đi ra ngoài phòng họp, nào còn có uy nghi của một tổ trưởng nữa?
Trong phòng họp.
Hoàng bàn tử khom người ở bên cạnh Diệp Hiên, khuôn mặt thượng trình kích thích không cách nào diễn tả được, hôm nay hắn thấy được Diệp Hiên thật sự khủng bố như thế nào, ngay cả tám đại tổ trưởng Vũ An Ti đều phải đầu cúi ở trước mặt Diệp Hiên, đi theo một vị chủ nhân như thế, hắn tất nhiên tiền đồ vô lượng.
- Hoàng bàn tử.
- Có thuộc hạ.
- Hôm nay ngươi học được cái gì?
- Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, cái gọi là quyền thế chẳng qua cũng chỉ như sương khói.
Diệp Hiên rất hài lòng câu trả lời của Hoàng bàn tử, cái này cũng chứng minh hắn không có nhìn lầm người.
Trong phòng họp.
Chỉ có hai người không rời khỏi, một là Thanh Long, người thứ hai chính là Tuyết Cơ, hai người kia có thể nói là người tương đối thân cận cùng Diệp Hiên.
Quan hệ giữa Thanh Long và hắn không cần phải nhắc tới, mà Tuyết Cơ bởi vì Liễu Bạch Y, mà tự nhiên đứng ở bên phe Diệp Hiên.
Lúc này.
Thanh Long mặt đầy hổ thẹn, bởi vì thời gian nửa năm trôi qua, huyết hồn dị thú xuất hiện, hắn một mạch liên chiến các nơi, cũng không có thời gian tra được thủ phạm thật phía sau màn, điều này cũng làm cho hắn xấu hổ khi đối mặt với Diệp Hiên.
- Diệp tiên sinh, là Thanh Long vô dụng, còn để cho ngài tự mình ra tay giải quyết việc này.
Thanh Long khom người cúi đầu, nói ra sự hổ thẹn của mình.
- Anh không cần tự trách, việc này cũng không trách anh được, dù sao đám người Thiên Vũ vốn bất mãn đối với tôi, làm sao có thể làm cho Vũ An Ti đồng lòng điều tra hung phạm cho tôi được.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Diệp tiên sinh, vì sao ngài vừa rồi không giết bọn hắn?
Tuyết Cơ nghi hoặc, cô vô cùng hiểu rõ Diệp Hiên là người như thế nào, điều này cũng làm cho cô lên tiếng hỏi.
- Con người của tôi rất nói đạo lý, cũng không phải giết người vô tội lung tung, bọn họ tuy bất mãn đối với tôi, nhưng còn không đến mức để cho tôi sinh lòng sát cơ.
Diệp Hiên khẽ mỉm cười nói.
Nghe những gì Diệp Hiên nói, ánh mắt ba người ở đây đều trở nên cổ quái, nếu như người khác nói ra nói thế, bọn họ cảm giác không có tật xấu gì, nhưng lời này lại từ Diệp Hiên trong miệng nói ra, lại làm cho bọn họ cảm thấy thật vô lý.
Cũng không trách ba người có cách nghĩ giống như vậy, một mặt Diệp Hiên thể hiện ra đến nay thật sự quá quả quyết sát phạt, căn bản không giống một người nhân từ nương tay.
Tuy ba người lòng đầy nghi hoặc, nhưng lại không có hỏi nữa.
- Diệp tiên sinh, sư phụ bảo tôi chép cho ngài một thứ.
Tuyết Cơ vừa nói vừa lấy ra một khối ngọc thạch đưa cho Diệp Hiên, cũng để cho Diệp Hiên thuận tay tiếp nhận.
Không cần Tuyết Cơ nói rõ, Diệp Hiên cũng biết ngọc thạch này chính là Liễu Bạch Y nhờ cô đưa tới.
Diệp Hiên xoa xoa ngọc thạch, đôi mắt hơi sáng lên, mà sau đó lại thu ngọc thạch vào trong lòng, nói:
- Thay tôi cảm tạ Liễu huynh, nói tôi sẽ nhớ kỹ lời hứa ở trong lòng.
- Sư phụ nói Diệp tiên sinh là nhân trung chi long, tương lai nhất định sẽ đăng lâm cửu thiên, hôm nay có thể cùng Diệp tiên sinh kết duyên, cũng là chúng tôi có phúc.
Tuyết Cơ khom người cúi đầu.
Cuộc nói chuyện giữa hai người làm cho Thanh Long có chút nghe không hiểu, cho tới bây giờ hắn cũng không biết, thì ra vị tổ trưởng Hoang tổ này lại có một vị sư phụ, chỉ là hắn cũng không dễ chịu xen mồm vào, dù sao đây cũng là bí mật của chính Tuyết Cơ.
- Diệp tiên sinh, hiện tại toàn cầu náo động, cự thú khủng bố tàn sát bừa bãi toàn cầu, ngay cả Hạ quốc cũng không ngoại lệ, ngài võ siêu phàm, nếu là có thể....
Không chờ Thanh Long nói xong, Diệp Hiên đã phất tay cắt đứt, khuôn mặt trở nên trịnh trọng, nói:
- Thanh Long, nể tình giữa chúng ta, tôi phải nói cho anh một việc. Điều thật sự kinh khủng cũng không phải những cự thú này, mà là huyết hồn tiềm tàng ở nhân gian, bọn họ vô ảnh vô hình, có thể ở bên cạnh anh mà anh lại không biết, thời gian trôi qua, bọn họ sẽ không ngừng thôn phệ huyết khí, tu vi ở ngày càng lớn, tương lai cuối cùng bọn chúng sẽ cho thấy răng nanh chân chính, mang đến cho thế giới này một kiếp nạn không cách nào tưởng tượng.
- Tôi cho anh một lời khuyên, sớm rời khỏi Vũ An Ti, an an ổn ổn qua hết cả đời này, đừng nên lại đi chiến đấu cùng những huyết hồn dị thú này, bởi vì nhân loại căn bản không ngăn cản được bước chân của bọn chúng.
Theo những gì Diệp Hiên nói lọt vào tai, sắc mặt Thanh Long đại biến, hắn hoàn toàn có thể nghe ra được, vị Diệp tiên sinh này tựa như vô cùng hiểu được những thứ khủng bố xuất hiện ở trên toàn cầu này ật.
- Sẽ không biết, tuyệt đối sẽ không, ngài không biết, trong nửa năm này, có Diệp Kiếm Thần, có tiền bối Bá Đao, còn có Tắc Hạ học viện Võ Thiên Phủ....
Thanh Long lo lắng cãi lại, nhưng không đợi hắn nói xong, Diệp Hiên cười khẩy, ánh mắt càng thay đổi trở nên thâm thúy.
- Con người chung quy cũng chỉ là con người, trên sinh mệnh đã bị coi thường, tương lai anh sẽ biết, những huyết hồn dị thú này thật sự khủng bố như thế nào.
Diệp Hiên tự nhiên thở dài nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận