Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1572: Tin chết (2)

Chương 1572: Tin chết (2)
- Nên đến cuối cùng muốn tới, lão giáo chủ hẳn là có thể hiểu được khó xử của ta.
Bổ Thiên các chủ tự nhiên thở dài, sau đó hướng thân trước một chiếc gương cổ đánh ra một đạo linh quyết.
Ông!
Mặt kính có yên vân nhấp nhô, trọn vẹn mười mấy hơi thở thời gian trôi qua, một thân ảnh mờ ảo hiện ra tại kính tượng bên trong, hiển nhiên chính là kia Bổ Thiên giáo chủ.
- Chuyện gì?
Bổ Thiên giáo chủ nhàn nhạt mở miệng, hắn nói với Bổ Thiên các chủ, nếu như không có chuyện gì trọng đại không cần liên hệ đến hắn, dù sao hiện tại hắn cũng đem toàn bộ tinh lực đều đặt vào Liễu Bạch Y.
- Giáo chủ, Diệp Hiên chết!
Ầm!
Bổ Thiên các chủ quỳ dập đầu xuống đất, thể xác tinh thần đều rung động, không biết Bổ Thiên giáo chủ sẽ xử trí mình như thế nào.
- Cái gì? Chết rồi?
Bổ Thiên giáo chủ chấn kinh mở miệng, cho dù cách một tầng cổ kính, Bổ Thiên các chủ đều có thể cảm nhận được khí tức vị lão giáo chủ này âm trầm tới cực điểm.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Hắn làm sao lại chết? Ngươi thật đáng chết!
Bổ Thiên giáo chủ giận tím mặt, một luồng quang mang khủng bố sinh sôi trên gương mặt, như muốn vượt qua trùng điệp ngăn trở mà diệt sát Bổ Thiên các chủ.
- Giáo chủ tha mạng, còn mời nghe đệ tử kể ra sự tình, đệ tử thật là bất lực a.
Bổ Thiên các chủ run rẩy mở miệng.
- Nói, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Bổ Thiên giáo chủ tức giận hét to.
- Chuyện là như vậy...
Bổ Thiên các chủ không dám thất lễ, vội vàng đem chuyện đã xảy ra nói ra từng cái, mà đổi thành một bên Bổ Thiên giáo chủ cũng dần dần trầm mặc, khi Bổ Thiên các chủ tự thuật hoàn tất, một đạo than nhẹ cũng từ gương mặt truyền ra.
- Việc này hoàn toàn chính xác không thể trách ngươi, Diệp Hiên này quả thực vô pháp vô thiên, hắn chết trong tay Vạn Linh phân điện cũng là do hắn gieo gió gặt bão.
Giọng Bổ Thiên giáo chủ căm hận thì thầm.
Diệp Hiên chết sống Bổ Thiên giáo chủ cũng không thèm để ý, nhưng hắn đã đáp ứng Liễu Bạch Y phải bảo trụ tính mệnh Diệp Hiên, hiện tại chuyện khiến hắn đau đầu nhất là nên đối mặt như thế nào với Liễu Bạch Y, đây mới là nguyên nhân khiến hắn nổi giận mà bất an.
- Đệ tử có tội, còn mời giáo chủ trách phạt.
Bổ Thiên các chủ dập đầu liên tục.
- Việc này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi lui ra đi.
Bổ Thiên giáo chủ trầm trọng thở dài, thân ảnh mơ hồ từ trong mặt gương biến mất, mà điều này cũng khiến cho Bổ Thiên các chủ thở dài một hơi, tảng đá lớn treo trong lòng rốt cục cũng được buông xuống.
Một bên khác.
Trung Ương đại vực, Bổ Thiên giáo.
Bổ Thiên giáo chủ cau mày, khí tức quanh người đều dao động đến cực điểm, hắn không biết có nên đem tin tức này nói cho Liễu Bạch Y hay không, hắn rất sợ Liễu Bạch Y sẽ một mạch đi thẳng.
- Tạm thời che giấu hắn?
Bổ Thiên giáo chủ thì thầm nói nhỏ.
- Không được, giấy không thể gói được lửa, sớm muộn hắn cũng phải biết chuyện này, nếu như chờ hắn mạnh lên mới nói cho hắn, hắn sẽ hận Bổ Thiên giáo ta, đến lúc đó Bổ Thiên giáo ta chẳng phải là giỏ trúc múc nước công dã tràng. Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.
Bổ Thiên giáo chủ chính là một nhân vật cái thế, hắn tuyệt không phải người lề mề chậm chạp, ngược lại khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, nội tâm đã định ra quyết đoán phải đem chuyện này cáo tri cho Liễu Bạch Y.
Dù sao Liễu Bạch Y cũng cự kỳ thông tuệ, chuyện này coi như hắn cũng sẽ tự mình biết được không thể giấu diếm được bao lâu.
Ầm ầm!
Thiên môn mở rộng, áo trắng như tuyết, từng sợi tạo hoá thần quang từ trong cửa bắn ra, một cỗ khí tức cường đại tới cực điểm như hãn hải như đại dương đập vào mặt Bổ Thiên giáo chủ.
- Hắn... Hắn phá vỡ mà vào Tạo Hóa cảnh rồi?
Bổ Thiên giáo chủ hãi nhiên bừng tỉnh, tốc độ tu luyện của Liễu Bạch Y quả thực khiến hắn trợn mắt hốc mồm.
- Bạch Y gặp qua giáo chủ.
Bạch y tuyệt thế, phong thái vẫn y như thế, Liễu Bạch Y dạo bước từ trong thiên môn đi ra, một luồng thần quang tạo hoá vờn quanh thân, trên mặt của hắn y nguyên nở nụ cười nhàn nhạt, cho người ta một loại cảm giác sóng lan không sợ hãi.
- Tốt tốt tốt!
Bổ Thiên giáo chủ liền nói ba chữ tốt, quả thực khó nén được sự hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Liễu Bạch Y giống như nhìn tuyệt thế trân bảo.
- Giáo chủ có được tin tức Diệp huynh?
Liễu Bạch Y nở nụ cười nói.
- Cái này... !
Sắc mặt Bổ Thiên giáo chủ hơi thay đổi, điều này cũng khiến cho nụ cười trên mặt Liễu Bạch Y dần dần mất đi, lông mày càng là nhíu lại, nội tâm đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không tốt.
- Chẳng lẽ Diệp huynh xảy ra chuyện rồi?
Liễu Bạch Y trầm giọng nói.
- Bạch Y ngươi nghe ta nói... Diệp Hiên hắn...
Bổ Thiên giáo chủ không biết nên mở miệng như thế nào, nhưng hắn càng như vậy liền khiến Liễu Bạch Y nghĩ Diệp Hiên nhất định xảy ra chuyện gì vô cùng nghiêm trọng.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Bạch Y hấp tấp nói.
- Hắn chết!
Bổ Thiên giáo chủ tự nhiên thở dài, cuối cùng là nói ra tin Diệp Hiên chết.
Oanh!
Như lôi đình quán đỉnh, giống như tâm hải rung chuyển, toàn bộ cơ thể Liễu Bạch Y đều giật mình ngay tại chỗ, bước chân càng là lảo đảo lùi lại, cả người cùng linh hồn đều tựa như ngưng trệ.
- Không —— có khả —— năng!
Trọn vẹn mười mấy hơi thở trôi qua, Liễu Bạch Y lên tiếng gầm thét toàn bộ người đều điên cuồng đến cực điểm, hoàn toàn không tin vào tin dữ này.
- Sẽ không, Diệp huynh hắn tuyệt đối sẽ không chết, hắn là muốn trở thành vạn cổ chí cường, hắn làm sao có thể vậy tuỳ tiện chết như vậy?
Liễu Bạch Y gào thét điên dại, hai mắt trở nên xích hồng như máu, tựa như muốn tẩu hỏa nhập ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận