Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 565 - Trốn xuống hạ giới.



Chương 565 - Trốn xuống hạ giới.




Ngọc Đế nắm chặt hai tay... Hắn cũng không phải sợ Tuyệt Tiên Kiếm hay Thân Công Báo, cũng không phải không có thủ đoạn đối kháng Tuyệt Tiên Kiếm, nhưng chuyện này đã liên quan đến đạo thống phân tranh, nếu như hắn dám... Lại ra tay với Diệp Hiên nữa, đó chính là đang đối nghịch cùng Thông Thiên giáo Chủ.
Tam Thanh Thánh nhân, nếu nói Ngọc Đế sợ hãi nhất người nào, đó không thể nghi ngờ chính là Thông Thiên giáo Chủ.
Thông Thiên giáo chủ người này là bí ẩn nhất, càng là vô pháp vô thiên, hắn có thể không quản ngươi có là Thiên Đế do Hồng Quân Đạo Tổ sách phong hay không, phàm là người ngỗ nghịch ý Thông Thiên giáo Chủ, chỉ sợ dù hắn có là chủ nhân Tam Giới, cũng đều sẽ bị Thông Thiên giáo Chủ đánh giết.
- Gặp qua Đông Cực Đế Quân, bần đạo tới muộn.
Thân Công Báo mỉm cười, bước chậm đi tới trước người Diệp Hiên.
- Đa tạ đạo hữu hôm nay tương trợ.
Diệp Hiên chắp tay thi lễ, xem như chào hỏi Thân Công Báo, không quản Triệt giáo có mục đích gì, nhưng cứu mạng hắn chính là sự thực, ân tình này hắn cũng nhất định phải lĩnh.
- Diệp Hiên!
Quảng Hàn tiên tử mang đầy nước mắt, bước nhanh đi tới phía Diệp Hiên.
- Tiểu Nga, nếu hắn đã không có nguy hiểm nữa, chúng ta cũng nên đi thôi.
Bỗng nhiên, không chờ Quảng Hàn tiên tử đi tới chỗ Diệp Hiên, Khoa Phụ đã che ở giữa hai người.
Nhìn Khoa Phụ nghiêm nghị, Quảng Hàn tiên tử đau khổ, biết Khoa Phụ có ý gì.
- Để ta và hắn tạm biệt lần sau cùng đi.
Quảng Hàn tiên tử vòng qua Khoa Phụ đi tới trước người Diệp Hiên, Khoa Phụ bất đắc dĩ thở dài, cũng không có ngăn cản quá nhiều.
- Diệp Hiên, ta phải đi rồi, trở lại Vu Tộc, sau này chàng phải sống thật tốt, không được lại cậy mạnh như vậy.
Quảng Hàn tiên tử khẽ vuốt hai gò má Diệp Hiên, một hàng nước mắt trong suốt từ trong mắt nàng chậm rãi chảy ra.
- Nàng không thể đi.
Diệp Hiên nắm lấy tay Quảng Hàn tiên tử, âm thanh đầy trầm thấp, trong mắt còn có một tia phức tạp, bởi vì hắn đến bây giờ đều không biết mình đối với Quảng Hàn tiên tử là một loại cảm tình gì.
Chỉ là, Diệp Hiên đang tự nói với mình, hắn tuyệt đối không để cho Quảng Hàn tiên tử rời khỏi mình.
- Buông tay đi, ta là thần nữ Vu Tộc, cuối cùng vẫn phải trở về Vu Tộc, hãy nhớ kỹ đừng tới tìm ta.
Quảng Hàn tiên tử đau khổ lên tiếng, dùng sức bỏ gạt tay Diệp Hiên ra, nước mắt lại không cầm được mà cứ chảy ra.
Hiển nhiên, chia tay Diệp Hiên, cũng không phải Quảng Hàn tiên tử mong muốn, chỉ là có chút chuyện nàng không có sức phản kháng, khi nàng lấy ra Tổ Vu lệnh lấy danh nghĩa của thần nữ Vu Tộc ra lệnh cho Khoa Phụ, đã đại biểu nàng nhất định phải trở lại Vu Tộc thỉnh tội với Tổ Vu.
Thần nữ Vu Tộc, vận dụng Tổ Vu lệnh đi trợ giúp Đế Quân nhân tộc, cái này đã phạm vào cấm kỵ Vu Tộc, chính là trọng tội của Vu Tộc, nếu như nàng đi theo bên cạnh Diệp Hiên, làm sao Vu Tộc có thể từ bỏ ý đồ?
- Đông Cực Đế Quân, đừng tưởng rằng ngươi có Thông Thiên giáo Chủ che chở thì có thể giữ lấy Thường Nga, ở trong mắt Vu Tộc ta, ngươi chỉ là kẻ yếu ớt, nếu ngươi có một ngày bước vào Chuẩn Thánh, có thể tới Vu Tộc ta đón Thường Nga trở về, nếu không thì bản Vu phải khuyên ngươi, sau này đừng lại đánh chủ ý thần nữ tộc ta nữa.
Khoa Phụ dâng lên ô quang che trời, bao phủ Quảng Hàn tiên tử ở trong đó, cuồng phong thổi qua thiên địa, Khoa Phụ cũng mang theo Quảng Hàn tiên tử đi nhanh.
- Muốn đi?
Sắc mặt Diệp Hiên âm trầm, lạnh lùng mà lạnh lẽo, bước ra một bước, tựa như muốn lần nữa phát động Nghịch Tiên Trận đồ, nhưng không đợi hắn ra tay, Thân Công Báo đã ngăn cản ở trước mặt của hắn.
- Đông Cực đạo hữu, hãy để cho bọn họ rời khỏi, Vu Tộc cũng không phải nơi ngươi và ta hiện tại có thể đắc tội, dù hôm nay ngươi có thể giữ được Quảng Hàn tiên tử, nhưng ngày sau Vu Tộc nổi giận, chúng ta căn bản cũng không phải đối thủ của Vu Tộc.
Thân Công Báo lên tiếng khuyên nhủ.
- Diệp Hiên, đừng tới tìm ta, ta tin tưởng chàng có thể bước vào Đại La, cũng có thể đi vào Chuẩn Thánh, nếu như chàng có thể bước vào Chuẩn Thánh, chàng và ta cuối cùng sẽ có ngày gặp lại nhau.
Tiếng Quảng Hàn tiên tử nghẹn ngào ở phương xa truyền đến, Diệp Hiên nắm chặt hai tay, đáy mắt càng xẹt qua một chút thê lương, khí tức quanh người đều vô cùng hỗn loạn.
Nhỏ yếu chính là tội, đạo lý vạn cổ không thay đổi.
Nếu như hôm nay Diệp Hiên hắn chính là Hỗn Nguyên Thiên Đạo Thánh nhân, chính là Ngọc Đế, chính là Vu Tộc, Xiển Triệt hai giáo cái gì, người nào dám lấn Diệp Hiên hắn?
Diệp Hiên thật sự cảm thấy vô lực, hắn tu tiên nghìn năm đi tới hiện tại, chưa bao giờ có cảm giác vô lực như thế này, Diệp Hiên nghĩ, dù có dùng hết thủ đoạn, hắn cũng phải nhanh chóng tăng cao tu vi, chỉ có như vậy hắn mới có thể ngạo nghễ giữa thiên địa.
Hôm nay, Quảng Hàn tiên tử bị Khoa Phụ mang đi, là bởi vì hắn không có thực lực, cảm giác khổ sở làm cho Diệp Hiên đau đến không chịu nổi, càng hận tại sao mình lại quá nhỏ yếu.
Đau đớn đến nội tâm tê liệt, làm cho Diệp Hiên có chút không thở nổi, càng làm cho hắn đau khổ, rơi vào chán chường.
- Giết hắn!
Khi thấy Diệp Hiên rơi vào bi thống, tiếng nói âm u lạnh lùng của Ngọc Đế truyền đến, một đạo Đại La tiên quang bắn ra đánh vào trên người Diệp Hiên, cũng đánh bay hắn ra.
- Ngươi dám?
Thân Công Báo đã không còn nụ cười trên gương mặt, khí tức chợt âm trầm, hắn làm sao cũng không ngờ, hắn mang theo Tuyệt Tiên Kiếm của Thông Thiên giáo chủ đến, Ngọc Đế lại vẫn dám ra tay với Diệp Hiên.
- Tuyệt Tiên Kiếm thì như thế nào, hôm nay Diệp Hiên phải chết.
Ngọc Đế dữ tợn rống giận, đã đi đến một bước này, hắn căn bản không có cố kỵ, nếu như hôm nay buông tha cho Diệp Hiên, ngày sau chính là tử kỳ của hắn, dù cho có đắc tội Thông Thiên giáo chủ, hôm nay hắn cũng muốn giết Diệp Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận