Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1954: Bốn vị đại ma

Chương 1954: Bốn vị đại ma
Răng rắc.
Thiên địa nổ vang, mặt đất nứt nẻ, chỉ thấy Bạch Cốt Cửu Tiết Trượng hiện ra vết nứt như mạng nhện, thân hình Bạch Cốt đạo nhân đang gấp rút lui lại, mặt đất dưới chân hắn cày ra một cái rãnh thật lớn, lùi lại ước chừng ngàn trượng mới ngừng.
- Không tệ, vậy ngươi lại tiếp thêm một kích của ta xem như thế nào.
Ầm ầm!
Kình thiên lập địa, vừng sững vô biên, Diệp Hiên đứng dậy từ trên bảo tọa giáo chủ, táng thiên quang mang khủng bố vờn quanh người, từng cỗ ba động khủng bố tràn ngập ra.
Bang bang.
Thiên địa bạo động, núi non rung chuyển, hàng tỷ dặm hàn sơn đều khẽ rung động, hai tay Diệp Hiên chậm rãi nâng lên, giống như nâng lên bầu trời vạn cổ, lực lượng trấn áp nặng nề đầy trời đầy đất, chỉ liếc mắt nhìn thôi đã khiến tâm linh run rẩy đến cực hạn.
Ầm ầm!
Thái Âm Thần Sơn chấn động, vân tiêu trên bầu trời đang vỡ vụn, hai tay Diệp Hiên đang phát sáng, đây là ánh sáng vô cực, càng là ánh sáng trấn diệt, vẻ mặt của hắn lạnh lùng mà đạm mạc, một đôi con ngươi không ngừng xoay vòng, giống như một kích này rơi xuống, có thể tạo thành kết quả hủy thiên diệt địa.
- Diệp giáo chủ tức giận, ta vừa rồi chỉ đùa với giáo chủ một chút, cần gì phải đại động can qua như vậy?
Bạch Cốt đạo nhân trong nháy mắt luống cuống, hắn biết mình chơi lớn, khi nhìn thấy Diệp Hiên giờ phút này đang nở rộ ra khí thế khủng bố, Bạch Cốt đạo nhân kết luận mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn ta.
Nếu một kích này của Diệp Hiên thật sự hạ xuống, không nói mình có thể chết hay không, nhưng tuyệt đối phải chịu thương tích rất nặng, đây cũng không phải kết quả hắn muốn thấy.
- Bổn giáo chủ rất ghét đùa giỡn, hơn nữa nơi này là nơi để ngươi nói đùa sao?
Ầm ầm.
Bá diệt sơn hà, trấn diệt thiên địa, hư ảnh một tòa thiên địa thần sơn hiện ra trong song chưởng của Diệp Hiên, chỉ thấy mây trời vô biên đang quay cuồng, thiên địa đang gào thét khủng bố, hư ảnh thiên địa thần sơn này tuy không lớn, nhưng lại do chiến lực của Diệp Hiên ngưng tụ thành, một kích này hạ xuống, Bạch Cốt đạo nhân tuyệt đối không chịu nổi.
- Trấn!
Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm, hai tay Diệp Hiên ầm ầm rơi xuống, chỉ thấy thiên địa thần sơn nổ vang, mang theo lực lượng to lớn hủy thiên diệt địa trấn giết đến Bạch Cốt đạo nhân.
- Mấy lão già các ngươi, đều là chuyện tốt mà các ngươi nói, còn không nhanh chóng ra tay, chẳng lẽ muốn nhìn ta chết ở chỗ này sao?
Đối mặt với một kích trấn diệt này của Diệp Hiên, Bạch Cốt đạo nhân giậm chân mắng to, càng thi triển tu vi toàn thân chuẩn bị ngăn cản một kích này của Diệp Hiên, nhưng đáy mắt hắn lại tràn đầy vẻ hối hận.
Sớm biết vị Diệp giáo chủ này kinh khủng như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không làm con chim đầu đàn, nếu không làm sao có thể khiến mình lâm vào trong nguy cơ.
- Diệp đạo hữu đừng tức giận, Bạch Cốt hắn cũng không có ác ý.
- Đạo hữu không nên giận dữ.
- Kính xin đạo hữu dừng tay.
Chợt, ba đạo thanh âm hùng hậu truyền đến, chỉ thấy hư không nổi lên từng trận gợn sóng. Ba đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Bạch Cốt đạo nhân. Lực lượng Bất Hủ khủng bố tràn ra, tất cả đều nghênh đón một kích trấn diệt của Diệp Hiên.
Phanh.
Thiên địa nổ vang, sơn hà rung chuyển, một kích này đánh đến trời đất rối loạn, cả tòa Thái Âm Thần Sơn đều nổ tung, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ không còn.
- Ngưng!
Năm ngón tay Diệp Hiên ầm ầm đánh ra, cố định cả tòa Thái Âm Thần Sơn, dư ba của một kích này khuếch tán ra bốn phương tám hướng, không biết bao nhiêu ngọn núi hóa thành tro bụi, chứng minh một kích vừa rồi đáng sợ cỡ nào.
Số lượng lớn khói bụi tản đi, chỉ thấy ba người mặc dị phục kỳ hình hiện ra.
Một người mặc kình bào màu đỏ, người này đầu đầy tóc đỏ, quanh thân lượn lờ ngọn lửa không biết tên, một đôi mắt tựa như chuông đồng, làm cho người ta có cảm giác rất hung ác.
Một người mặc áo bào làm, màu da tím xanh, một đôi răng nanh lộ ra ngoài, đôi mắt xanh biếc âm trầm, vừa nhìn cũng không phải người lương thiện gì.
Người cuối cùng mặc trang phục chín màu, là một nữ tử, hơn nữa còn là một vị mỹ nữ tuyệt thế, chỉ là môi son của nàng quá mức đỏ tươi, hoàn toàn phá hủy mỹ cảm của nàng, làm cho người ta liếc mắt nhìn đã đổ mồ hôi lạnh cả người, giống như bị một xà mỹ nhân nhìn chằm chằm.
- Các ngươi là ai?
Nhìn ba người trước mắt cộng thêm Bạch Cốt đạo nhân, bốn người này đều là tồn tại Bất Hủ Cảnh. Hơn nữa trong đó, nữ tử mặc trang phục chín màu này lại là Bất Hủ Cảnh mở ra Thiên Môn đầu tiên. Điều này làm cho hai mắt Diệp Hiên híp lại, một tia quỷ dị xẹt qua đáy mắt, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Thật ra, ngay từ đầu Diệp Hiên đã nhận ra sự tồn tại của bốn người, chỉ là hắn cũng không có vạch trần, trực tiếp phân phó ngũ đại tông chủ làm thịt sứ giả của ba đại giáo.
Đây cũng là đang giết gà cho khỉ xem, xem như cho bốn người này một cái hạ mã uy.
Bây giờ tứ đại Bất Hủ Cảnh toàn bộ xuất hiện, hơn nữa tư thái cũng không phải người tốt. Bốn người này hiển nhiên đều là đại ma của Bắc vực. Trong lòng Diệp Hiên tự nhiên có một ít ý nghĩ.
Lúc trước từng nhắc tới, lục tông hợp nhất lập giáo Thiên Đình, thực lực trung hạ tầng của lục tông hoàn toàn không thua kém Bắc vực tam đại giáo, chiến lực cao cấp cũng chỉ có một mình Diệp Hiên, đây là một khuyết điểm trí mạng.
Diệp Hiên là một người mưu tính sâu sắc, hắn tự nhiên lo lắng về khuyết điểm trí mạng này, chỉ là không bột đố gột nên hồ, hắn cũng không có cách nào giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận