Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 55 - Như tiên lại tựa như thần, như yêu lại tựa như ma



Chương 55 - Như tiên lại tựa như thần, như yêu lại tựa như ma




Nhìn bóng lưng Diệp Hiên tang thương cô tịch, sắc mặt Diệp Bình cũng trở nên phức tạp, cậu há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng lời vừa đến khóe miệng, rồi lại bị nuốt trở về.
Cha con Diệp gia cũng xuỵt nhẹ giọng, hiển nhiên đã có thể khoát khỏi cái chết tại nơi đây, điều này làm cho hai người cảm thấy thổn thức gấp bội, cũng không dám nói thêm bất cứ lời nào để tránh đả kích tới Diệp Hiên.
- Chàng trai trẻ, hôm nay cậu làm ra chuyện như thế này mà lại còn muốn đi sao?
Chợt!
Không được chờ Diệp Hiên đi ra khỏi nhà họ Diệp, Ti trưởng Vũ An ti đã bước đến, còn có trên trăm cổ võ giả, dị năng giả xuất hiện ở phía sau lưng, hiển nhiên lúc mà Diệp Hiên ta tay tàn sát Diệp gia, hắn đã điều động thành viên Vũ An Ti đến đây trợ giúp Diệp gia.
Két —— ——.
Âm thanh xe cộ dừng nhanh từ ngoài đại viện Diệp gia truyền đến, chỉ thấy mấy chục chiếc xe quân đội đậu ở trước cửa, binh sĩ đếm không hết vây lấp nhà họ Diệp, ở phía trên còn có rất nhiều tay bắn tỉa đang ẩn nấp.
Chuẩn bị rất nhiều vũ khí khoa học kỹ thuật cao đầy hoàn hảo xuất hiện ở đây, Vũ An ti trưởng cũng càng có mười phần lòng tin nắm chặt bắt được Diệp Hiên.
- Chàng trai trẻ, sát hại trên trăm mạng người, ở Hạ quốc chính là trọng tội, tuy cậu là cổ võ tông sư, nhưng cũng sẽ không có bất kỳ ngoại lệ gì, đi với tôi một chuyến thôi.
Thân là ti trưởng Vũ An ti của Hạ quốc, nếu để cho Diệp Hiên rời khỏi, cái vị trí cục trưởng này ông ta cũng không cần làm nữa, hơn nữa ông ta cũng tin, với những vũ khí khoa học hiện đại này trợ giúp, Diệp Hiên chỉ có thể bó tay chịu trói, huống chi ở sau lưng ông ta còn có hai thành viên tổ Huyền Hoàng.
Khắp gầm trời này không đất nào không phải đất của vua, không có người nào không phải thần dân của vua.
Ở trước mặt con quái vật lớn Hạ quốc này, một người anh dũng mãi mãi cũng không đáng để nhắc tới, nếu như mỗi cổ võ giả, dị năng giả đều có thể muốn làm gì thì làm, chỉ sợ Hạ quốc sớm đã sụp đổ.
Đạo lý này Diệp Hiên hiểu rất rõ, tuy nhiên hôm nay hắn cũng không hối hận chuyện mình đã làm, khi cậu bước vào Diệp gia thì cũng đã có một chút chuẩn bị.
Thấy Vũ An Ti rốt cuộc cũng đã ra tay, cha con Diệp gia thấy vậy thì vui mừng, mà Hạ Thanh Trúc lại chậm rãi lắc đầu, biết Diệp Hiên đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của Hạ quốc.
- Chàng trai, cậu trẻ tuổi như vậy mà đã có thể bước vào cổ võ tông sư, bằng vào phần tài năng này có thể nói trong ngàn người có một, nhưng cậu lạm sát kẻ vô tội, cũng sẽ bị quả báo trừng phạt.
Ti trưởng Vũ An Ti nói lời đại nghĩa.
Gió thổi mây trôi lại không có chút rung động nào.
Chỉ là tầng mây trên trời cao đang ù ù cuộn trào, còn có gió rét lạnh thấu xương gào thét giữa trời đất, Diệp Hiên ôm lấy hai tay, đứng sừng sững ở trong đại viện Diệp gia, ánh mắt của cậu không đau khổ không vui buồn, chỉ là lúc nháy mắt, một hình ảnh huyết hải không ngừng xẹt qua ở trong mắt.
Hôm nay tình cắt đứt tình anh em, Diệp Hiên vốn đã tổn thương sâu sắc, đối với chuyện phàm trần càng thêm có chút chán ghét, mà Ti trưởng Vũ An Ti lại còn cản bước chân hắn, điều này cũng làm cho tâm tư Diệp Hiên xảy ra biến hóa lớn.
Diệp Hiên là ai?
Hắn là tu tiên giả.
Hắn là Bất Tử Thiên Tôn.
Ở trong thế giới người thường này, hắn chính là thần, hắn chính là tiên, hắn chính là yêu, hắn chính là ma!
Như yêu lại tựa như ma, như tiên lại tựa như thần.
Gió lớn cuồng loạn gào thét, huyết quang đột ngột mọc lên từ mặt đất, vào giờ khắc này, Diệp Hiên chân chính hóa thành Bất Tử Thiên Tôn, sát phạt đại thế cực kỳ khủng bố cuốn qua tám phương.
Ùng ùng!
Lôi đình hoành khoảng không, hư không nổ vang, đại viện Diệp gia cuồng bạo rung động, lấy Diệp Hiên làm trung tâm, mặt đất bị rạn nứt giống như là mạng nhện, Thị Huyết Ma Kiếm ông hưởng không dứt, một huyết quang càng theo thân kiếm nở rộ ra.
Lục dục vô tình, quan sát trời đất.
Rốt cuộc Diệp Hiên cũng sốt ruột, từ lúc hắn trở về nhân gian, rất nhiều ràng buộc lại thêm ở trên người làm cho hắn không hề có cảm giác tự do, rất nhiều cố kỵ làm cho hắn bó tay bó chân, cái tâm tình nhẫn nhịn đã lâu này, rốt cục vào thời khắc này cũng đã hoàn toàn phát nổ.
- Kiếm bắt đầu!
Thét bể sơn hà, Huyết Kiếm hoành thiên, khi giọng Diệp Hiên xuyên thủng cửu tiêu truyền đến, chuyện cực kỳ đáng sợ đã xảy ra.
Boong boong boong!
Kiếm khí ông hưởng, sát phạt thiên địa, Diệp Hiên kiếm chỉ cùng nhau, Thị Huyết Ma Kiếm phóng lên cao, trực tiếp nổi lơ lửng ở đỉnh đầu của hắn, thân kiếm đỏ tươi kia càng toát ra mùi máu tanh nồng nặc, càng làm cho không gian nơi này thay tối dần xuống.
Đối mặt với cảnh tượng kinh khủng như vậy, sắc mặt Ti trưởng Vũ An ti đại biến, cả người cũng hoàn toàn ngốc ra ở đó, mà người của Diệp gia cùng Hạ Thanh Trúc càng là trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không thể tin được vào những gì mình đang thấy.
- Người như con kiến hôi, không biết thiên uy, nếu các ngươi đã muốn chết, bản tôn sẽ thành toàn cho các ngươi.
Dứt bỏ hết thảy cô tịch, triệt để cho phép bản thân cất cánh, khi Diệp Hiên hóa thành Bất Tử Thiên Tôn, hắn chân chính triệt để bại lộ ra bản tính.
Sợi tóc xám trắng trên dần dần đổi sang màu đỏ, Huyết Hải Chiến Y không gió mà bay, giữa lúc đôi mắt khép mở, như là có hai vòng tròn đó chót di chuyển ở trong mắt, uy thế hủy trời diệt đất rung động tám phương.
- Giết!
Huyết Kiếm hoành khoảng không, chém tận giết tuyệt.
Huyết quang chói mắt nở rộ, lúc Diệp hạ tay, Thị Huyết Ma Kiếm theo Diệp Hiên mà phát động, một mảnh huyết quang sáng lạng từ giữa kiếm thân nổ ra, đánh rơi xuống ti trưởng Vũ An ti trước.
- Khai mở ngự nguyên khiên!
Đối mặt với một kích không thể địch nổi này của Diệp Hiên, sau lưng Ti trưởng Vũ An ti trong nháy mắt đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, càng cuồng bạo rống to hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận