Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 100

Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn ở trên núi rất tự do. Sáng sớm, Hứa Nam Nam đi cắt cỏ heo, Hứa Tiểu Mãn ở nhà viết chữ, đợi Hứa Nam Nam trở về thì hai người cùng đi cho heo ăn.
Có lúc nhìn những con heo mập, Hứa Nam Nam đều suy nghĩ, cuối năm cô sẽ được chia bao nhiêu thịt heo. Một chút cũng tốt, đây chính là thịt heo nguyên chất.
Cô thừa nhận, sau khi cuộc sống đã yên bình, cô lại bắt đầu không hài lòng. Muốn ở nhà đàng hoàng, muốn ăn đồ ngon, còn có quần áo đẹp.
Khi nào mới có thể đường đường chính chính ăn ngon, mặc đồ đẹp đây? Nếu không thì hai hôm nay vào thành phố một chuyến, dù sao cũng ăn chút đồ ngon cho đỡ thèm.
“Ông Hạ!”
Hứa Nam Nam đang đi vào Taobao, thì nghe thấy tiếng gọi vui mừng của Hứa Tiểu Mãn.
Cô lập tức hoàn hồn, thấy Hạ Thu Sinh gánh cái thúng đi tới.
“Ông Hạ, ông khỏe rồi?” Hứa Nam Nam kinh ngạc nhìn Hạ Thu Sinh.
Thật ra từ sau khi dọn ra, buổi tối mỗi ngày cô đều đi đưa một bát cháo cho Hạ Thu Sinh, nhưng mỗi lần đều không nói chuyện với Hạ Thu Sinh, đưa xong thì đi. Bởi vì là buổi tối, cô thật sự không nhìn ra Hạ Thu Sinh hồi phục thế nào.
Hạ Thu Sinh rất gầy, xương gò má cũng lồi ra, hốc mắt cũng hơi hõm vào, nhưng mà có tinh thần hơn lúc ông ấy bị bệnh nhiều.
“Khỏi rồi, nếu không khỏi, cũng không nằm nổi trên giường nữa.” Hạ Thu Sinh cười nói.
Không biết có phải là ảo giác không, Hứa Nam Nam cảm thấy hình như Hạ Thu Sinh có hơi khác, hình như... trở nên thoải mái hơn. Trước đây lúc Hạ Thu Sinh nói chuyện với cô đều giống như kiêng dè gì đó, không giống đang nói chuyện.
Hạ Thu Sinh bắt đầu làm việc, mùi thối trong chuồng heo lại nồng nặc.
“Mau đi ra, lát nữa sẽ xông mùi vào các cháu đấy.”
Hứa Tiểu Mãn nhanh chóng chạy về nhà, sau đó lấy ra một chiếc khẩu trang.
“Ông Hạ, đeo cái này lên sẽ cũng không thối nữa.”
Hạ Thu Sinh cầm lấy đeo lên, cười với hai đứa bé: “Đúng là rất có tác dụng.” Sau đó bắt đầu ra sức xúc phân heo, xúc phân heo thành một đống, ông ấy lại đi ra tháo xuống khẩu trang, hít thở.
Bây giờ nhà gỗ là nhà của chị em Hứa Nam Nam, nên ông ấy không đi vào, tìm một chỗ ở cửa ngồi xuống.
“Có nước không?” Ông ấy lấy cốc trà ra.
Hứa Nam Nam đi vào nhà rót cốc nước nguội cho ông ấy, Hạ Thu Sinh uống một ngụm lớn, nghỉ xả hơi:
“Hai chị em các cháu thật nhanh nhẹn, ông không ra ngoài chưa được bao lâu, các cháu đã làm mấy chuyện lớn rồi.”
Tất nhiên Hứa Nam Nam biết ông ấy đang nói chuyện chuyển nhà và chuyển hộ khẩu.
“Cháu cũng không nhanh nhẹn đâu, đáng lẽ nên đi từ sớm rồi.”
“Ra ngoài thì ở căn nhà gỗ, ở nơi nuôi trồng này?”
Hạ Thu Sinh nhìn cô nói, dường như trong mắt vẫn có hơi không tán thành: “Cháu còn trẻ, Tiểu Mãn còn nhỏ, định sống ở nơi thế này cả đời sao?”
Lý Thành Văn là phó khoáng trưởng, trình độ văn hóa không thấp, tốt nghiệp đại học tỉnh.
Mà thầy của anh ấy, chính là Hạ Thu Sinh.
Lý Thành Văn là một trong rất nhiều học trò của Hạ Thu Sinh, không hề nổi trội. Nhưng lúc Lý Thành Văn nhiệt huyết làm cách mạng, suýt nữa bị người ta bắt đi, sau đó là Hạ Thu Sinh ra mặt cứu mấy học trò.
Từ đó về sau, Lý Thành Văn đã gọi Hạ Thu Sinh là thầy. Cho dù Hạ Thu Sinh là giáo sư ngoại văn, nhưng với họ mà nói, người thầy này không giống giáo viên khác. Sau đó sau khi tốt nghiệp, Lý Thành Văn cũng thường xuyên đi thăm Hạ Thu Sinh, nhưng mà không biết mấy năm trước có chuyện gì, thầy Hạ đã xảy ra chuyện. Nghe nói một đàn anh của họ đã tố giác chuyện gì đó của thầy Hạ, nên thầy Hạ đã rời khỏi đại học tỉnh, cũng không ai biết thầy Hạ ở đâu.
Hơn nữa càng khiến họ kinh ngạc là người yêu của thầy Hạ lại ra nước ngoài.
Lúc này ra nước ngoài, không khác nào phản quốc. Chuyện ầm ĩ rất lớn, rất nhiều học sinh không dám hỏi thăm chuyện của thầy Hạ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận