Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 561

Mặc dù không phải hoàn chỉnh nhưng chúng em cũng vô cùng quan trọng đó. Đừng xem thường một chiếc đinh ốc, nó có thể thay đổi một cuộc chiến đó."
Lý Uyển không vừa mắt việc Hứa Nam Nam nói cười vui vẻ với người nhà, chen miệng vào: "Để mẹ nói thì đến bộ ngoại giao cũng được, sao lại phải đi làm cái thiết kế gì đó chứ. Con nhìn tình hình trong nước đi, có bao nhiêu người có thể thiết kế ra thành quả chứ. Chờ tới hơn nửa đời người, cũng không chắc chắn có thể có được thành tựu."
"Nếu ai cũng nghĩ như mẹ, thế thì ai sẽ làm những công việc nghiên cứu này?" Lâm Thanh Tùng dùng lý lẽ để tranh luận.
Mặc dù cậu ta lười biếng không có mục tiêu, nhưng vẫn rất thích chuyên ngành của mình. Thiết kế ra được thứ mà trong nước không có, sáng tạo ra thứ người khác không nghĩ tới. Sau này khi nhìn lại những thứ này, đó đều là thành quả của cậu ta.
Lý Uyển bị con trai phản bác lại như thế, tức giận tới mức lòng đau đớn: "Tự bản thân con nhìn xem hiện giờ bên ngoài có bao nhiêu thứ nghiên cứu ra được, ngày ngày ở cùng với những giáo sư đại học kia không có lợi ích gì. Những người đó trước kia làm gì chứ? Toàn xuất thân là nhà tư bản." Nhà tư bản còn nguy hiểm hơn mấy địa chủ nông dân nữa.
Lâm Thanh Bách nghe thấy thế, sắc mặt trầm xuống: "Đồng chí Lý Uyển, mấy lời này phát ra từ miệng dì không thích hợp lắm đâu."
"Lý Uyển, không cần phải tranh luận những chuyện này trong giờ cơm của nhà, đặc biệt là những chuyện mang nặng sắc thái chính trị thế này." Lâm Trường Chinh cũng không vui nói.
Lý Uyển bị hai người nói như thế, trong lòng cũng đột nhiên ý thức được mình đã lỡ lời. Đặc biệt là vị ở Tây Bắc kia, cũng là một giáo sư đại học. Bà ta cúi đầu cầm chén, không yên lòng ăn cơm. Cảm thấy gần đây mình cứ thế nào ấy, sao lại càng lúc càng nóng nảy vậy.
Vẫn là tại chuyện hôn sự của Thanh Bách, nếu như Thanh Bách và Hỉ Mai ở bên nhau thì bà ta cũng chẳng cần lo gì cả rồi.
Hứa Nam Nam nhìn bầu không khí này, cũng không hỏi Lâm Thanh Tùng thêm gì nữa.
Bầu không khí tại nhà họ Tôn cũng có chút cứng ngắc.
Bà Tôn đến nhà họ Lâm một chuyến, kết quả Lâm Trường Chinh tỏ rõ lập trường của mình, ủng hộ chuyện kết hôn của Lâm Thanh Bách và cô bé mà anh đưa đến. Chuyện này khiến bà Tôn ngột ngạt tức giận trong lòng, lúc quay về thì nói chuyện với Tôn Bác Văn chồng mình.
Cả ngày, sắc mặt Tôn Văn Bác cứ âm u. Buổi tối khi Tôn Hỉ Mai về nhà, Tôn Bác Văn lên tiếng: "Sau này không được phép đến nhà họ Lâm nữa. Ở trong khu tập thể này cũng không phải có một mình Lâm Thanh Bách là thanh niên, vẫn còn rất nhiều nhà khác nữa, con không cần phải cứ theo đuổi như thế."
Mẹ Tôn cũng lên tiếng phụ hoạ: "Đúng thế, nếu người ta đã không thích, mẹ cảm thấy chuyện này cũng thôi đi. Chẳng qua sau này tình bạn giữa hai nhà chúng ta cũng chỉ như thế."
Nhà họ Lâm bội ước, sau này cũng không cần phải qua lại sâu hơn nữa.
"Con không đồng ý." Tôn Hỉ Mai đỏ mắt kiên định nói: "Chú Lâm là người xem trọng lời hứa, bởi vì thấy bọn họ đã đính hôn nên mới nói thế thôi."
"Cha thấy con bị thằng nhóc con Lâm Thanh Bách kia làm cho đầu óc mê muội hết cả rồi."
Tôn Bác Văn tức giận vỗ bàn, ông ta không ngờ một người thông minh lanh trí như mình lại có thể sinh ra một cô con gái ngu muội như thế.
"Hỉ Mai à, con nghe cha mẹ khuyên một câu đi, mẹ và cha con cũng không nỡ để con chịu ấm ức."
"Con không cần biết, dù sao con cũng không đồng ý. Cha mẹ, con đã kiên trì nhiều năm như thế, từ nhỏ đến lớn con luôn ở bên anh Thanh Bách. Con bỏ ra nhiều năm như thế, con không cam lòng. Chỉ bởi vì xa cách một thời gian rồi để người khác xen vào giữa mà con phải từ bỏ sao? Dựa vào cái gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận