Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 289

Đối với việc mình mang họ gì, cô cảm thấy sao cũng được, mấu chốt vẫn là bản tính. Nếu là người không có lương tâm, dù có cùng họ với vua chúa thì cũng vô dụng.
Cứ trì hoãn như thế, cũng sắp đến giờ tan tầm, Hứa Nam Nam dứt khoát ra ngoài mua chút hạt dưa và mứt trái cây đem về, chia cho các đồng chí của bộ phận vật tư và ủy ban mỏ để cùng ăn, cũng coi như là một chuyện đáng chúc mừng.
Hứa Kiến Sinh biết được tin này cũng là từ ủy ban mỏ. Khi hắn ta đến tìm lãnh đạo của ủy ban mỏ để thương lượng về chuyện phân phối lương thực thì nhìn thấy người của ủy ban mỏ đang ăn quà vặt, còn bàn tán về chuyện của Nam Nam.
Bọn họ nói sau này không thể gọi Tiểu Hứa nữa rồi, phải gọi là Tiểu Vu.
Hứa Kiến Sinh nghe mà như lọt vào sương mù, vẫn là Lý Thành Văn gọi hắn ta vào văn phòng, câu đầu tiên mà anh ấy nói là: "Về chuyện của đồng chí Hứa Nam Nam, tôi hi vọng anh đừng để nó ảnh hưởng đến việc công tác."
Hứa Kiến Sinh có chút ngơ ngác: "Chuyện gì vậy?"
"Anh không biết à?" Lúc này Lý Thành Văn cảm thấy hơi xấu hổ. Chuyện lớn như vậy, anh ấy cứ tưởng là Hứa Kiến Sinh đã biết, lo lắng Hứa Kiến Sinh sẽ đi tìm Hứa Nam Nam tính sổ, vì vậy mới gọi hắn ta tới làm công tác tư tưởng trước.
Rốt cuộc vẫn là học trò của thầy, cũng coi như là sư muội nhà mình. Dù rằng ngoài sáng không thể chiếu cố, nhưng trong tối vẫn có thể âm thầm giúp đỡ một chút. Nhưng kết quả lại ngược lại.
Anh ấy bưng ly sứ tráng men lên, nhấp một ngụm trà để thanh thanh cổ họng.
"Đồng chí Hứa Nam Nam, ừm, bây giờ có lẽ phải phải gọi là đồng chí Vu Nam Nam mới đúng, cô ấy vừa mới qua đây làm thủ tục chuyển đổi hộ khẩu, đã chuyển đến đến ủy ban cư trú bên đường Xây Dựng rồi."
Hứa Kiến Sinh nghe được ý chính: "Gì mà Vu Nam Nam?"
"Đồng chí Hứa Nam Nam nói cô ấy đã làm con thừa tự cho một hộ gia đình họ Vu. Là một đôi vợ chồng già. Sau này cô ấy và em gái của cô ấy sẽ gọi hai người đó là ông nội và bà nội. Nhưng bây giờ chúng ta cũng không gọi đó là thừa tự, mà gọi là nhận nuôi."
Lý Thành Văn cố gắng hết sức để nói chuyện này sao cho hợp lý một chút.
Kết quả là Hứa Kiến Sinh càng nghe càng kích động: "Cái gì mà nhận nuôi, bọn chúng cũng không phải là trẻ mồ côi, tôi và mẹ của chúng vẫn còn sống đây này."
Hắn ta nắm bàn tay lại thành nắm đấm, khớp xương vang lên răng rắc. "Chưa từng nghe qua chuyện ba mẹ vẫn còn sống mà con cái có thể đến nhà khác làm con thừa tự."
"Khụ khụ, chuyện này chúng tôi cũng không rõ. Dù sao thì hộ khẩu của cô ấy cũng có người tiếp nhận rồi, chúng tôi chỉ chuyển hộ khẩu ra, thuận tiện viết cái chứng minh, chứng minh rằng nơi này của chúng ta có một đồng chí như vậy tồn tại thôi, vì thế ở trên hộ khẩu là họ gì thì cũng là tự do của người đó."
Nhìn thấy dáng vẻ như muốn ăn thịt người của Hứa Kiến Sinh, Lý Thành Văn khẽ mím môi, cảm thấy bản thân không nên nói quá nhiều: "Chủ nhiệm Hứa à, chỗ tôi còn có việc khác, hay là anh cứ đi làm việc của mình trước? Thật ra thì chuyện này cũng không có gì. Đó cũng không phải là là trường hợp đầu tiên ở mỏ sắt của chúng ta."
Hứa Kiến Sinh nghe không vào bất cứ lời nào nữa, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Hắn ta chỉ biết một chuyện. Sau này con gái đã không còn là con gái của hắn ta nữa. Là không phải thật sự.
Sau này, con bé sẽ là con gái của nhà khác. Họ cũng đổi rồi, đến cả hộ khẩu cũng đổi sang nhà người ta nốt.
Không quan tâm con bé có còn nhận người cha này hay không, dù sao thì sau này nó cũng không còn quan hệ gì với hắn ta nữa.
Hắn ta đi lang thang không có mục tiêu ở trong mỏ, ai chào cũng không nhìn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận