Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 461

Thím Lý nói: "Tiểu Uyển à, thật sự phải đi rồi sao?"
Lý Uyển gật đầu: "Anh Lâm bảo con quay về sớm chút, con cũng có chuyện muốn bàn bạc với anh ấy."
Thím Lý âm thầm thở dài, đợi Lý Uyển lại đi ra ngoài, bà ấy ngồi trên giường nghĩ ngợi, vẫn không nhịn được, xuống lầu đi vào vườn tìm chú Lý đang đi dạo: "Tiểu Uyển muốn đi rồi, lần này rời đi tôi thấy cả đời này cũng không có cơ hội quay lại nữa. Tôi luôn muốn đi nhìn Tiểu Tĩnh. Dù gì cũng là con gái tôi, nó không nhận tôi thì tôi chỉ nhìn một chút thôi. Sau này sẽ không nhớ đến nữa."
Dạo gần đây Lý Tĩnh thường luôn nhắc đến chuyện của Hứa Nam Nam. Chẳng có cách nào khác, ai bảo là Hứa Hồng không có chút động tĩnh gì chứ. Hiện giờ khi nhắc đến chuyện này là chị ta còn ra vẻ không vui, còn nói chuyện này không thể vội vàng được.
Hứa Hồng cho dù không nói rõ ra, cô ta cũng đã đoán được một chút tình hình. Chắc là bên phía Hứa Hồng đã gặp phải khó khăn gì rồi. Cô ta không muốn vứt bỏ hy vọng chỗ Hứa Hồng, nhưng bên phía Nam Nam chắc cũng nên nắm bắt thời cơ.
Lý Tĩnh nghĩ đến chuyện này là thấy đau đầu, sớm biết được con nhóc ấy giỏi giang như bây giờ, ban đầu cô ta đã không tuyệt tình như vậy. Là đứa con ở trong bụng mình sinh ra, nếu hòa nhã với nó một chút thì chẳng phải là sẽ ngoan ngoãn sao. Làm quá tuyệt tình, thành ra bây giờ đứa trẻ này không chịu nghe lời gì hết.
Cô ta nhớ con chó mà cô con gái nhà địa chủ nuôi lúc nhỏ. Cô ta rất hung hãn với con chó ấy, đố kỵ với nó vì được ăn còn tốt hơn mình. Cô ta lén đánh nó, kết quả là con chó ấy không thân thiết với cô ta nữa. Nhìn thấy cô ta là sủa lên, còn cắn cô ta.
Tiểu thư nhà địa chủ đó đem đồ ăn cho nó, nó nhìn thấy người đó là vui vẻ vẫy đuôi chạy đến.
Sớm biết được thế thì đã không đánh đập rồi, cần phải cho ăn chút ngon ngọt.
Lý Tĩnh đang suy nghĩ làm sao để níu kéo lòng con gái ruột của mình thì Hứa Kiến Sinh trở về nhà với khuôn mặt tối sầm.
Tính tình của Hứa Kiến Sinh ngày càng tệ, tiền và phiếu lương thực của đầu tháng phát ra đều do Hứa Kiến Sinh quản. Hiện giờ cô ta không có gì cả nên càng không dám cau có gì với hắn ta.
"Anh Hứa, sao vậy, ai chọc giận anh thế?"
Hứa Kiến Sinh cầm bảng thành tích vứt lên trên bàn. Lý Tĩnh cầm lên xem, cô ta không biết nhiều về chữ, chỉ nhìn thấy con số 32, 25…
Lý Tĩnh ngẩng đầu lên hỏi: "Đây là gì thế?"
Hứa Kiến Sinh tức giận đập bàn: "Còn có thể là gì chứ, thành tích thi lần này của Hứa Hồng. Kỳ thi lên lớp mà chỉ có được chút ít điểm này, cô nói xem nó thi kiểu gì đấy hả. Có để tâm gì đến chuyện học hành đâu."
Hứa Hồng nhập học muộn, lúc nhập học đã chín tuổi rồi. Theo lý phải hiểu chuyện hơn so với các bạn trong lớp, sao lại học hành ra nông nỗi này chứ.
"Cô nói xem, mấy năm qua chúng ta không nói đến việc dạy dỗ thế nào, tốt xấu gì thì cũng không để nó chết đói, bình thường quần áo cũng gom góp để mua cho nó mặc… Sao lại có thể thi thố thành ra thế này chứ."
Hứa Kiến Sinh nói ra lại càng cảm thấy mất mặt.
Mặc dù trước đây hắn ta có nói nếu Hứa Hồng thi không tốt thì sẽ để chị ta về quê. Hắn ta cũng có ý nghĩ như vậy nhưng không ngờ rằng Hứa Hồng sẽ thi ra kết quả kém như thế.
Những người ở trên mỏ đều biết đứa cháu gái của Hứa Kiến Sinh có kết quả thi như vậy, không biết là có nói gì sau lưng hắn ta không.
Hôm nay có gặp phải giáo viên dạy lớp học buổi tối ở trên mỏ, người ta cũng biết thành tích của Hứa Hồng. Sau khi nhìn thấy hắn ta, còn cảm thấy đáng tiếc với hắn ta. Nói rằng đáng tiếc trước kia không có bồi dưỡng cho Nam Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận