Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 731

Cứ như một người lớn hòa nhã vậy. Thấy Hứa Nam Nam tới, ông ấy cười rồi đứng lên: "Chào đồng chí Nam Nam, tôi là người phụ trách chuyện này, lần này thật sự là đã để cô chịu cực khổ rồi. Lãnh đạo bên trên nhiều lần gọi điện thoại tới hỏi tình hình của cô, mọi người đều vô cùng quan tâm cô."
Hứa Nam Nam nghe vậy thì tỏ ra cảm động nói: "Chuyện này là nghĩa vụ của tôi. Tôi cũng là công dân của nước này, tôi cũng mong quốc gia mình được tốt đẹp." Lời này nói ra vô cùng thật thà.
Người đàn ông cười ôn hòa, sau đó bảo Hứa Nam Nam ngồi xuống: "Lần này việc cứu cô, chúng tôi suy cho cùng đã không giải cứu được đúng lúc, để chậm một bước. Lúc đến nơi cô đã trốn được ra ngoài. Đám đặc vụ kia cũng bị ác quả ác báo rồi. Chỉ là bọn tôi còn chưa rõ lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Hứa Nam Nam mơ hồ nói: "Tôi cũng không biết, tôi bị người ta tiêm thuốc ngất đi, không biết là thuốc gì. Lúc tỉnh lại thì đã thấy bọn chúng nằm co quắp trên đất, tôi vô cùng sợ hãi nên theo bản năng chạy đi. Kết quả là không biết đường nên đi lạc. Cũng may mọi người tới nhanh, kịp thời tìm được tôi."
Người đàn ông mặc quân phục ở bên cạnh nói: "Cô cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì sao? Không biết tại sao bọn chúng bị điên à?"
"Bị điên?" Hứa Nam Nam kinh ngạc nói.
Người phụ trách gật đầu: "Đúng vậy. Rối loạn thần kinh. Bác sĩ nói là thần kinh bị tổn thương."
Ôi chao, sức mạnh của thứ vũ khí sóng âm đó lớn quá đi. Còn có thể biến người ta thành kẻ tâm thần.
"Không chỉ mỗi thần kinh có vấn đề, nội tạng trong cơ thể cũng bị tổn thương."
Trên mặt Hứa Nam Nam lộ vẻ kinh ngạc, còn có chút tò mò.
Thấy Hứa Nam Nam dường như không biết, ba người cũng không hỏi nhiều nữa, cho Hứa Nam Nam về nghỉ ngơi trước. Sau khi xử lý tốt mọi chuyện sẽ cho cô một câu trả lời.
Chờ Hứa Nam Nam đi rồi, vẻ mặt ba người trong phòng tiếp khách trở nên nghiêm trọng, hoàn toàn khác với dáng vẻ ôn hòa như người lớn trong nhà lúc nãy.
Người đàn ông mặc quân phục nói: "Chuyện này quá kỳ lạ, đã kiểm tra cẩn thận trên người ba người này, không có dấu vết đánh nhau, cũng không phải uống phải thuốc gì. Càng không phải là bị kinh sợ. Hơn nữa, cửa sổ trên mái nhà làm sao lại bị vỡ."
Một người khác vẫn luôn im lặng nói: "Có cần thiết tiếp tục phái người điều tra không, tôi cảm thấy vị đồng chí này như đang giấu giếm điều gì."
Người phụ trách xua tay: "Tạm thời không cần tra xét. Dù thế nào chăng nữa thì chuyện đồng chí này làm đều là vì dân vì nước."
Người đàn ông mặc quân phục nói: "Không nên tra nữa. Tôi luôn cảm thấy những người đó hẳn là bị vũ khí gì đó làm biến thành như vậy. Hơn nữa còn là vũ khí trình độ cực kỳ cao. Tôi nhìn qua căn nhà kia rồi, không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, cũng không có đạn. Chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ mấy tên đặc vụ kia không có chút sức phản kháng nào. Tôi thấy có lẽ đừng để đối phương hiểu lầm điều gì cả." Quan hệ hữu nghị mới có thể đảm bảo cho tương lai được hợp tác thuận lợi.
Người phụ trách gật đầu: "Chuyện này chấm dứt ở đây, tôi sẽ báo tình hình lên trên, ngoài ra, mau chóng thanh trừ sạch sẽ đám đặc vụ của địch đi. Đừng để chuyện tương tự xảy ra nữa. Nghĩ thử xem nếu không xảy ra chuyện này, nếu đám người kia tiếp tục ẩn núp thì sẽ xảy ra chuyện gì đây chứ. Chúng ta không được phép hỗn loạn."
Hứa Nam Nam không biết được suy nghĩ của những người này.
Sau khi bàn chuyện xong, cô nghỉ ngơi hai ngày ở tỉnh lỵ. Cũng không có ai đến tìm cô nói chuyện. Trái lại cô từ chỗ Lâm Thanh Bách biết được chút chuyện.
Cao Kiến Quốc thật sự cũng là đặc vụ của địch, hơn nữa còn là cùng phe với đám người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận