Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 77

Một con nhỏ mười lăm tuổi dẫn con nhỏ chín tuổi, ông ta vẫn không tin họ rời xa nhà thì có thể sống tiếp.
Hứa Kiến Hải cũng nói: “Nhỏ Hai, còn không nhận lỗi với ông bà mày.” Tính tình của con nhỏ này không thể nuông chiều, nếu chiều đến mức không quản lý được, sau này chạy về thành phố thì sao?
“Con thấy nhỏ Hai cho rằng dựa vào anh cả là có thể coi trời bằng vung.” Trương Thúy Cầm ngồi bên cạnh thêm nắm thêm muối.
Ngược lại là hai người Lưu Xảo đều không lên tiếng, yên lặng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng Hứa Nam Nam sẽ sợ, Hứa Nam Nam đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông Hứa: “Ông nội, ông nói có giữ lời không?”
Ông Hứa nghiêm mặt nói: “Sao lại không giữ lời?”
Hứa Nam Nam gật đầu: “Được, cháu dẫn Tiểu Mãn ra ngoài ở, không ở trong nhà, cũng không ăn uống trong nhà nữa. Nhưng cũng có nghĩa, cháu làm việc kiếm công điểm ở bên ngoài, lương thực được chia phải thuộc về cháu.”
Không ngờ Hứa Nam Nam không chỉ không sợ, ngược lại còn trả giá, ông Hứa nhất thời cũng sửng sốt.
“Mày nói gì, mày muốn dọn đi?” Ông Hứa không tin hỏi, lá gan của đứa bé này lại lớn như thế?
Một đứa bé không kiếm được bao nhiêu công điểm, chứ đừng nói còn phải nuôi một đứa bé chín tuổi.
Ông Hứa không tin.
Nhưng Hứa Nam Nam vẫn gật đầu chắc chắn: “Đúng, không phải ông vừa nói rồi sao, nếu cháu có bản lĩnh thì dọn đi. Cháu cảm thấy mình có bản lĩnh nuôi mình và Tiểu Mãn, cho nên quyết định dọn ra ngoài. Nhưng mà sau này cháu dọn ra ngoài, người nhà đừng quản lý cháu và Tiểu Mãn. Cháu đưa Tiểu Mãn đi học, không ai can thiệp được.”
Người nhà họ Hứa đều kinh ngạc nhìn cô, bà Hứa đã trợn to mắt, bà ta không cho rằng Hứa Nam Nam thật sự muốn rời khỏi nhà, mà là cảm thấy cô muốn uy hiếp bà ta, muốn khiến bà ta khó chịu.
“Tốt, tốt, là mày nói đấy.”
Không đợi ông Hứa lên tiếng, bà Hứa lập tức vỗ bàn: “Mày cút đi, bây giờ cút ra ngoài cho tao. Đồ của nhà họ Hứa, mày cũng không được mang đi. Tao muốn nhìn xem, mày ra ngoài có thể sống được mấy ngày.”
“Vậy lương thực của cháu đâu?” Hứa Nam Nam nói.
Cô không quan tâm chút lương thực này, nhưng cũng không muốn đồ mà mình cực khổ làm việc kiếm được nuôi lũ khốn nạn.
“Chút lương thực của mày, còn không đủ cho mày ăn, ai cần! Tự mày đi nói với Hứa Căn Sinh. Nhưng mà tao cảnh cáo trước, hôm nay mày dọn ra ngoài, không phải bọn tao bảo mày đi. Chờ cha mày về, mày cũng đừng nói láo, đến lúc đó người cả nhà này đều có thể nói lý.”
Trương Thúy Cầm lập tức ồn ào: “Mẹ, con làm chứng, là nó muốn đi, chúng ta không ngăn cản được.” Xác nhận Hứa Nam Nam thật sự muốn đi, cô ta vô cùng vui sướng. Dọn đi là tốt, chết đói ở bên ngoài càng tốt.
“Nhỏ Hai, cháu nên nhận lỗi với ông bà đi, cháu dẫn nhỏ Tư ra ngoài thì sống thế nào? Không nói chuyện khác, trời tối thì hai đứa sẽ không có chỗ ở đâu.” Lại nói với Tiểu Mãn: “Nhỏ Tư, còn không khuyên chị cháu đi.”
Hứa Tiểu Mãn liếc nhìn Hứa Nam Nam, sau đó kiên định nắm tay của Hứa Nam Nam: “Cháu đi theo chị, chị đi đâu thì cháu đi đó.”
Lưu Xảo cau mày: “Ai ôi, con bé này, sao không hiểu chuyện như thế?”
Cô ta khuyên cháu lại khuyên hai người già: “Cha mẹ, trẻ con không hiểu chuyện, cha mẹ cũng đừng tức giận. Nếu hai đứa nó đi thật, chờ anh cả về...”
“Về thì tốt, để nó nhìn xem đứa con bất hiếu mà nó nuôi!” Bà cụ nghe vậy, lại nhớ tới chuyện trước đó Hứa Kiến Sinh phản đối bà ta gả Hứa Nam Nam, lập tức nổi giận vỗ bàn.
Ông Hứa thì cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Hứa Nam Nam: “Nhỏ Hai, mày thật sự nghĩ kỹ chưa? Nếu bước ra khỏi cánh cửa này, về sau người nhà sẽ không giúp đỡ chúng mày, một hạt lương thực cũng không cho.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận